Không chỉ hái cho bản thân mình, còn hái cho Lý Dung một quả, còn cho bà vú. Thực ra vốn không ngon.
Nhưng cảm thấy mọi người đều ăn rất vui vẻ, Tạ Kim Đậu cũng cảm thấy vốn không có khó ăn đến như vậy.
Không chỉ có như vậy, Tạ Kim Đậu còn lấy đồ ăn vặt bà v.ú mang theo bỏ trong túi, cũng chia cho những bạn nhỏ khác.
Ở bên ngoài chơi cả một buổi sáng, nghe thấy có người gọi đi ăn cơm, các bạn nhỏ chào tạm biệt nhau, vê nhà ăn cơm.
Hẹn nhau sau khi ăn cơm xong, ngủ trưa rồi thì buổi chiêu sẽ cùng nhau đi bắt kiến.
Bạn nhỏ Tạ Kim Đậu cũng không cảm thấy bắt ve sâu nhàm chán nữa, dọc theo đường đi không ngừng bi bô.
"Tỷ, ve sâu đệ bắt là lớn nhất! Kêu vang nhất!" "Vừa nay đệ ở vườn rau của nhà Tiểu Tráng hai được một quả dưa chuột lớn nhất."
"Tiểu Tráng nói dưa chuột già hầm vịt là ngon nhất, chúng ta về nhà dùng dưa chuột hầm vịt có được không?"
Lý Dung gật gật đầu: "Được đó, vậy đệ tự cầm dưa leo già vê. Sau khi trở vê thì bảo nhà bếp hầm cho đệ."
"Nhưng mà vịt hầm lâu, có lẽ phải chờ tới buổi tối mới có thể ăn. Cơm ngon không sợ muộn, buổi tối phải ăn nhiều một chút."
Tạ Kim Đậu liên tục gật đầu: "Vậy buổi tối chúng ta ăn."
Buổi trưa, lúc Tạ Kim Đậu ăn cơm, bà v.ú muốn đi qua đút cơm.
Lý Dung cau mày: “Bình thường các người nuôi con nít như vậy? Kim Đậu đã bốn tuổi rồi, đệ ấy là không có tay, hay là tay hỏng rồi?"
"Bổn phận của bà vú, chính là chú ý cơm áo sinh hoạt thường ngày, nhưng cũng không phải các người chuyện gì cũng làm thay đệ ấy."
"Vâng, đại tiểu thư." Bà v.ú đối mặt với ánh mắt của đại tiểu thư, không dám ngẩng đầu.
Không có phu nhân lo liệu việc nhà, những người làm bà v.ú như bọn họ chỉ có hết hy vọng.
Kim Đậu cậu chủ, nhìn vào đã biết là tương lai phải thừa kế toàn bộ Hầu phủ, cho nên bọn họ cưng chiều thiếu gia không chút giới hạn.
Bọn họ hi vọng lấy lòng Tạ Kim Đậu, sau đó đạt được lợi ích.
Đợi đến khi thiếu gia lớn rồi, cũng sẽ cảm ân bọn họ cho tốt.
Còn về cưng chiều như vậy, không có bất cứ nguyên tắc nào, có tốt với thiếu gia hay không, bọn họ không quan tâm.
Lý Dung híp mắt nhìn về phía hai bà vú, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của bọn họ. Hai bà v.ú này không thể giữ lại bên cạnh Tạ Kim Đậu. Lý Dung bảo nha hoàn lấy cái yếm ra, vòng lên người Tạ Kim Đậu, sau đó đưa muỗng và đũa cho Tạ Kim Đậu: "Ăn đi."
Tạ Kim Đậu chớp chớp mắt, bà v.ú đã đi ra rồi: "Tỷ, tỷ đút đệ, đệ không biết.
Lý Dung giơ tay véo lỗ tai Tạ Kim Đậu, chỉ chỉ vê phía Lý Vi đang ăn cơm: "Nhìn xem, tuổi của Cát Tường không lớn hơn bao nhiêu, người ta còn có thể tự mình ăn cơm, dùng đũa còn rất tốt, đệ ít hơn người khác cái gì, không biết ăn cơm?"
Tạ Kim Đậu mếu mếu miệng, nhận lấy đũa, bắt đầu vụng về mà dùng đũa gắp rau.
Đứa trẻ bốn tuổi, trên tay có một chút sức lực, hơn nữa hôm nay chạy cả một buổi sáng, bụng đói rồi.
Tiêm năng của con người là vô hạn.
Sau khi thử mấy lần, Tạ Kim Đậu đã có thể dùng đũa, đến cả cái muỗng cũng không cần.
"Ngon, tỷ tỷ, cơm và thức ăn nhà tỷ ngon thật." Tạ Kim Đậu ăn ngụm lớn, hai mắt sáng rực.
Lý Dung mim môi cười: "Đó là đương nhiên, cơm nước do nhà bếp nhà ta nấu đều là nguyên trấp nguyên vị, không giống đệ, ăn những món ăn không mặn không nhạt đó. Nhìn vào là dùng nguyên liệu quý hiếm làm, thật ra thật sự không bằng chân tài thật học của đồ ăn thường ngày."
Lý Dung gắp một miếng cà chua xào trứng cho đệ đệ, hơn nữa còn dùng cái muỗi múc may muỗng canh cà chua trứng tráng vào trong bát Tạ Kim Đậu. Lần này Tạ Kim Đậu chủ động đổi thành cái muỗng, ăn từng ngụm từng ngụm lớn.
Trước đây đều là bà v.ú đút ăn, ¡ khi Tạ Kim Đậu không thành thật, còn muốn chạy loạn, bà v.ú liền bưng theo bát cơm đuổi theo đút.
Tình huống như vậy, ở Lý gia là tuyệt đối không thể xảy ra.
Ăn chính là ăn, không ăn thì bị đói.
Đúng lời của Liễu Phán Nhi nói, một người ngay cả ăn cơm cũng không nghiêm túc, vậy chính là kẻ ngốc.
Ăn cơm không chỉ là vì lấp đầy cái bụng, cũng là vì có thể có chất lượng cuộc sống tốt hơn nữa.
Hạnh phúc của con người đi ăn cơm, không dễ bỏ lỡ.
Ăn cơm xong, dẫn theo Kim Đậu tản bộ ở dưới tán cây của hoa viên. Lý Dung vừa dắt Tạ Kim Đậu, vừa dắt Cát Tường.
Trời nóng, hơn nữa mùa hạ ngày dài, buổi trưa Lý gia có thói quen ngủ trưa. Lý Dung dẫn theo đệ đệ muội muội ngủ ở trong phòng.
Bởi vì quá nóng, cho nên ở trong phòng bỏ chậu đá, tương đối mát mẻ, còn phải đắp một cái thảm mỏng ở trên bụng.
Từ khi Lý Dung phát hiện ra tâm tư của hai bá vú, trực tiếp cho ngươi đưa bà v.ú và nha hoàn về Kim Lăng.
Nếu phụ thân đã đưa Tạ Kim Đậu tới đây, để mẫu thân giáo dưỡng, để nàng ấy nuôi, Lý Dung cũng phải cố gắng nuôi dạy.
Tương lai Kim Lăng Hầu phủ còn phải rơi vào trên người thằng nhóc này, không cầu cậu bé có tài thế nào, nhưng ít ra không phải trở thành tên công tử bột khốn nạn, chuốc họa vào trong nhà.
DTV
Mặc dù bà v.ú rời đi, khiến cho Tạ Kim Đậu cảm thấy mất mát hai ngày, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều bạn nhỏ. Thường xuyên đi ra ngoài câu cá mò tôm, leo cây bắt chim, chuyện thú vị còn nhiều. Đặc biệt là đến giữa trưa, là có thể theo sau Đại Bảo ca, Tiểu Bảo ca, cùng ra sông bơi, cực kỳ vui.
Còn về ở cuộc sống Kim Lăng, rất nhanh đã bị cậu bé quên béng đi.
Sau khi Liễu Phán Nhi và Lý Dung nói chuyện với nhau, đích thân đến Cố gia ở thị trấn một chuyến.
Đối với việc Liễu Phán Nhi đến thăm, Cửu công chúa cũng vô cùng kích động. Không biết Phán nhi tỷ có đồng ý hay không?
"Phán Nhi tỷ tỷ, tỷ cứ nói kết quả với ta đi, đừng giấu ta nữa.” Cửu công chúa nhìn thấy Liễu Phán Nhị, trực tiếp hỏi.
Những ngày gần đây, mỗi ngày nàng ấy ở nhà đều suy nghĩ đến chuyện này, ăn ngủ không yên.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Xem muội gấp kìa, thực ra khoảng thời gian Đại hoàng tử ở trấn Cát Tường A Dung cũng đang quan sát Đại hoàng tử."
"Cảm thấy Đại hoàng tử đôn hậu lễ độ, hơn nữa thông minh hiếu học, bình dị gân gũi. Có thể đi chân trần thỉnh giáo lão nông trồng trọt ở đồng ruộng, còn có thể ra đồng làm việc."
"A Dung đứa nhỏ này, còn nói Đại hoàng tử có thể trở thành người chồng tốt hay không con bé không chắc, nhưng có thể chắc rằng Đại hoàng tử chắc hẳn có thể trở thành một vị hoàng đế tốt."
"Ấn tượng của A Dung đối với Đại hoàng tử rất tốt, đối với chuyện nàng nhắc, cũng không bài xích."
Nhà gái nói chuyện, muốn hàm súc, còn phải biểu đạt ra vẻ bằng lòng.
Cửu công chúa nghe thấy lời này, mở cờ trong bụng, nắm chặt lấy tay của Liễu Phán Nhi: "Phán Nhi tỷ tỷ, tốt thật, A Dung và Ngọc Trạch có thể nảy sinh hảo cảm với nhau, quả nhiên là một đôi trời sinh, trời đất tác hợp đó!"
Cuối cùng cũng coi như hoàn thành chuyện là hoàng huynh và hoàng tẩu căn dặn, như mong muốn ước định được với đứa con gái do Phán Nhi tỷ tỷ ti mỉ dạy d6.
Liễu Phán Nhi cười cười, có chút thận trọng: "Nhưng mà người trẻ tuổi vẫn phải ở chung với nhau nhiều hơn, chờ sau khi đến kinh thành, cũng không thể quyết định hôn sự ngay lập tức."
Cửu công chúa gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, hẳn là nên ở chung nhiều hơn, như thế mới có thể biết được nhiều ưu điểm khuyết điểm của nhau hơn”"
"Cũng giống như ta và Cố Thiệu, nếu trước đó bọn ta không hiểu rõ về nhau, tốt xấu gì đều biết cả, thì cũng không có khả năng sống chung yên ả đến như thế." Cuối cùng Cửu công chúa cũng yên tâm.