"Có đôi khi đệ cũng hay thắc mắc, một nữ tử như Đức Thụy phu nhân sao lại biết
nhiều thứ như vậy được?"
Đại hoàng tử Ngọc Trạch cũng khẽ nhíu mày: "Phụ hoàng đã từng điều tra qua Đức Thụy phu nhân, cũng đã biết rõ thân thế và hoàn cảnh lớn lên của Đức Thụy phu nhân."
"Từ nhỏ Đức Thụy phu nhân đã sống trong hoàn cảnh ác liệt, nếu dùng lời của phụ hoàng để hình dung, thì gọi là sức sống mạnh mẽ giống như cỏ dại vậy, cực kỳ dẻo dai."
"Khả năng hiểu biết như vậy đều là nhờ những suy nghĩ mà Đức Thụy phu nhân nghĩ ra được trong lúc gặp được khó khăn, sau đó lại dùng những ý tưởng này để giải quyết vấn đề."
Nhị hoàng tử Ngọc Hằng gật gật đầu, lấy ra một quyển sách: "Đệ lấy cái này từ chỗ của Lý Đại Bảo lại đây, lần đầu tiên mà đệ nhìn thấy thứ này cũng cực kỳ kinh ngạc." “Ngày thường, lúc chúng ta ký lục lại các con số, đều là dùng chữ viết, mặc dù có dùng bàn tính để hỗ trợ, có đôi khi cũng rất khó khăn."
"Mặc kệ là viết, hay là tính toán, đều gặp rất nhiều hạn chế, do đó ảnh hưởng đến ứng dụng."
"Nhưng cách mà Đức Thụy phu nhân dùng thì chỉ cân sử dụng mười con số này, rồi dựa theo đó mà tổ hợp lại với nhau theo hàng trăm hàng chục hàng đơn vị, là có thể biến hóa thành những con số khác nhau."
"Việc dùng văn tự để viết ra một con số thì sẽ rất dài, nhưng việc sử dụng những con số này lại ngắn gọn hơn rất nhiều." Sau khi Đại hoàng tử Ngọc Trạch nhận lấy quyển sách và nhìn thấy thuyết minh dễ hiểu về các con số thì cũng đã hiểu rõ. "Nếu cái này có thể được phát triển rộng rãi, thì có thể giúp cho sinh hoạt của bá tánh trở nên thuận tiện hơn, lại phối hợp với bảng cửu chương, đơn giản mà cộng trừ nhân chia, là có thể dễ dàng để học được."
"Thứ tốt như vậy, nhất định phải trình lên cho phụ hoàng, không thể để một vật như vậy chỉ giấu ở trong thư phòng của đại tộc thế gia được."
Nhị hoàng tử Ngọc Hằng cũng gật gật đầu chấp nhận: "Đệ cũng nghĩ như vậy, nên đã kiến nghị cho Đại Bảo trình lên trên, chỉ là lại Đại Bảo có chút không vui." Đại hoàng tử chớp chớp mắt: "Thiên Công hầu lại là người luyến tiếc cái chổi cun của mình như vậy sao?"
Nhị hoàng tử cười khổ: "Đương nhiên không phải là Đại Bảo luyến tiếc, mà là cảm thấy nhà bọn họ lập công quá nhiều, hơn nữa đều là công lao lớn, bọn họ lo lắng việc phụ hoàng muốn thưởng nhưng không thể thưởng."
Đại hoàng tử sửng sốt: "Thì ra là thế, kết cục cuối cùng của những chuyện muốn thưởng nhưng không thể thưởng trong lịch sử, đều không được tốt lắm."
"Chỉ là đồ vật tốt như vậy nếu không được trình lên thì thật là đáng tiếc mà. Chúng ta có nên nghĩ ra một biện pháp nào đó mà đẹp cả đôi đàng được không?”
"Nếu không thể ban thưởng Lý Đại tướng quân và Đức Thụy phu nhân, thì cũng có thể ban thưởng cho hài tử của bọn họ mài!"
Nhị hoàng tử nghe được những lời này thì nhẹ nhàng mà vỗ bàn một cái: "Đúng vậy, hiện giờ Đại Bảo là hầu gia, nhưng Lý Dung, Lý Nam, Lý Tiểu Bảo và Lý Vi lại là dân thường. Chúng ta có thể kiến nghị phụ hoàng ban thưởng tước vị cho bọn họ.”
DTV
Đại hoàng tử gật gật đầu: "Chờ đến khi tới được trấn Cát Tường và gặp được Đức Thụy phu nhân và Lý Đại tướng quân thì tìm cơ hội nói với hai người bọn họ."
Nhị hoàng tử cũng đồng ý: "Thứ tốt lợi quốc lợi dân như thế này, nhất định phải được lan truyền rộng rãi, không nên đem gác xó như vậy duoc.…
"Ngoài ra, đệ cảm thấy vẫn còn loại toán học tỉnh diệu hơn như vậy nữa, đến lúc đó đệ phải thỉnh giáo thêm Đức Thụy phu nhân mới được."
Đại hoàng tử khen ngợi mà nhìn về phía đệ đệ: "Nếu như trong tương lai đệ có thể trở thành một đại học giả, có thể mở rộng được lĩnh vực toán học này, thì tất nhiên có thể lưu danh sử sách."
Trong nhiều năm lịch sử trước đó, những vị hoàng đế được lưu danh sử sách chỉ có thể là những hoàng đế khai quốc,
hùng tài đại lược.
Những vị hoàng đế sau này đều là được kế thừa từ các vị đi trước, trừ phi có tài vĩ lược kinh thiên thì mới có thể có tên trong sử sách, ví dụ như phụ hoàng của bọn họ, nhờ việc khiến cho Đại Chu hưng thịnh như vậy, nên mới có thể lưu lại thanh danh tốt ở trong sách sử.
Ngoài ra còn có một loại chính là những hoàng đế ngu ngốc vô năng, nghe lời tiểu nhân, xa lánh hiền thần, bị sủng phi mi hoặc, cũng tương đối nổi danh.
Những người còn lại tuy rằng cần cù chăm chỉ, nhưng cuối cùng cũng không có thành tựu gì đặc biệt, chỉ là một hoàng đế tâm thường, trong lịch sử chỉ có thể lưu lại một cái tên, người ta chỉ biết được lúc trước đã từng có một hoàng đế như vậy mà thôi.
Nhưng trái lại, đối với một đại học giả thì khác, nếu có hiểu biết sâu rộng ở một phương diện nào đó, thì có thể lưu lại thanh danh tốt rất dễ dàng.
Những bài thơ hay, những câu từ đẹp, những bức hoạ nổi danh được truyền lưu thiên cổ đều được thế nhân truy phủng. Mắt Nhị hoàng tử sáng lên: "Đại ca, đệ nhất định sẽ học thật giỏi. Còn huynh thì cũng phải làm hoàng đế của huynh cho thật tốt để có thể chống lưng cho đệ đó." Đại hoàng tử cười cười: "Ba huynh đệ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, đừng để những chuyện người thân biến thành kẻ thù xảy ra."
"Có ta ở đây, đệ và lão tam muốn làm gì cũng không cần phải lo lắng. Mẫu hậu cũng có thể an hưởng tuổi già, gia đình của cữu cữu cũng có thể an ổn."
Nhị hoàng tử đồng ý: "Chúng ta càng lúc càng lớn, thì người bên cạnh cũng càng ngày càng nhiều, cũng có người từng nói những lời hư tình giả ý ở trước mặt đệ, có ý đồ khơi dậy dã tâm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của đệ."
"Chỉ là đệ biết, tuy ngôi vị hoàng đế rất mê người, nhưng nếu muốn mang vương miện, thì phải thừa nhận sức nặng của nó. Cũng đều là theo phụ hoàng xử lý triều chính, nhưng đệ chỉ có thể xem sổ con nhiều nhất là nửa giờ."
"Nhưng huynh và phụ hoàng lại có thể ngồi ở đó, vừa ngồi là đã có thể ngồi cả một buổi sáng, lại còn có có thể cho ra chỉ thị thỏa đáng."
"Trước kia đệ từng học được một từ gọi là như đứng đống lửa, như ngồi đống than, từ lúc đó đệ cũng hiểu rõ, đệ không thích. Từ lúc đi theo Lý Đại Bảo học tập nghiên cứu mọi thứ, đệ cũng đã học được rất nhiều kiến thức."
"Bởi vậy càng khiến cho đệ kiên định với quyết tâm học tập của mình, trên đời vẫn còn rất nhiều thứ chờ đệ đi khám phá. Dan lúc đó, hoàng huynh nhất định phải là người bỏ tiên ra giúp đỡ và ủng hộ cho đệ đó."
Đại hoàng tử gật gật đầu: "Được, nhất định sẽ ủng hộ đệ!"
Lúc trước ở trong chiếc xe ngựa kia, Cố Tấn vẫn luôn nắm tay của Lý Lệ.
"Ta chỉ có kỳ nghỉ một tháng, phỏng chừng không lâu sau đó chúng ta phải cùng nhau rời đi."
"Trong khoảng thời gian này ta sẽ bầu bạn với nàng ở lại trấn Cát Tường, làm bạn với nhạc mẫu đại nhân."
Lý Lệ nghe được lời này thì trong lòng cũng có chút phiền muộn: "Tuy rằng ta hiểu được đây là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng lại không khỏi luyến tiếc."
"Nương của ta cũng đã từng chịu rất nhiều khó khăn vì chúng ta, nghĩ đến sau này không thể làm bạn với mẫu thân, nên trong lòng ta thực sự rất nhớ mong."
Cố Tấn nghe được lời này thì suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta làm quan ở bên ngoài, ở trong kinh thành có một căn nhà nhỏ, chỉ có hai phu thê chúng ta cùng một vài người hầu trong đó thì cũng khá cô đơn." "Nếu nàng nhớ mong nhạc mẫu đại nhân, vậy thì cứ để nhạc mẫu đại nhân đến kinh thành cùng với chúng ta. Nàng vừa có thể hiếu kính nhạc mẫu đại nhân, mà nhạc mẫu đại nhân cũng có thể đi dạo khắp nơi."