Hai đứa bé một lớn một nhỏ Lý Nam và Lý Vi đồng thời chớp chớp đôi mắt to: "Nương, người nói đúng là rất có đạo lý! Vậy người chờ ta lớn lên để ta tìm tới nhà có tiền nhất, đến lúc đó toàn bộ nhà trai đều là của ta." "Ách này..." Liễu Phán Nhi vậy mà không biết nói gì để đối đáp lại. Lý Nguyên Thanh đi phía trước lại phiền muộn, cảm thấy Lý Nam nói rất có đạo lý: “Đúng, A Nam thật thông minh.” Liễu Phán Nhi không nói gì nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: “Chàng dựa vào cái gì mà nói vậy." Lý Nguyên Thanh không để tâm nói: "So với bị người khác chiếm đoạt, còn không bằng đi chiếm đoạt tài sản của người khác, ha ha..." Đại tướng quân am hiểu việc mở rộng đất đai biên cương chính là có lỗi suy nghĩ nhu vay.

Về đến trong nhà, Liễu Phán Nhi không có thời gian đi quan tâm con gái mà giáo dục tư tưởng.

Bà mối nói xong mấy lời chúc mừng, Cố gia tặng sính lễ tới chất đây một sân, tổng cộng ba mươi hai hòm.

Lưu Thị mặt mày hớn hở, rất vừa lòng với sính lễ Cố gia tặng tới.

Mấy năm nay nàng tiết kiệm được không ít tiền, lục tục đặt mua không ít sính lễ cho con gái. Hơn nữa A Lệ lén đưa bạc cho nàng nên việc đặt mua lấy một phần của hồi môn để giữ thể diện cũng không khó.

Người trong thôn Cát Tường đều đến đây xem.

Sính lễ của Lý Phương lúc trước là mười Sáu rương.

Lưu Thị cũng chuẩn bị mười sáu rương giống như vậy, hơn nữa trong rương đều được chất đầy đồ, góp lại thành ba mươi hai rương của hồi hôn, để con gái mình ra ngoài được nở mày nở mặt.

Hiện tại sính lễ của Lý Lệ được Cố gia mang tặng ba mươi hai rương.

Lưu Thị cũng thấy rất tốt, vậy thì chuẩn bị ba mươi hai rường sau đó gom thành sáu mươi bốn rương đưa cho con gái làm của hồi môn.

Nhìn thấy sính lễ của Cố gia rất có thành ý, đều đây kín.

Thật ra với thực lực của Cố gia có thể tặng nhiều hơn nữa nhưng vì sợ đưa tới nhiều quá, với sự yêu thương của Lưu Thị dành cho con gái dĩ nhiên sẽ chuẩn bị nhiều của hồi môn, không muốn làm vậy khiến gánh nặng của Lưu Thị càng tăng. Mấy năm đi theo Liễu Phán Nhi cùng nhau buôn bán đã góp được một chút bạc, còn có Lý Lệ đưa ngân phiếu cho mẫu thân, quả thực có thể chuẩn bị một phần của hồi môn để lấy thể diện.

Còn có Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh chuẩn bị giúp, đủ để cho Lý Lệ nở mày nở mặt đi xuất gial Thời điểm những người khác đều đến xem của hồi môn, Lý Lệ trốn trong phòng xấu hổ không muốn ra ngoài.

Lý Nam và Lý Vi đi vào trong, một trái một phải tựa sát bên người A Lệ tỷ: “A Lệ tỷ, tuy rằng chỉ có một mình Cố Tấn nhưng ngươi cũng phải nhìn xem của hồi môn của ngươi chứ, đây là do dì Tiểu Hoa cẩn thận chuẩn bị đó."

Đương nhiên Lý Lệ biết vì chuẩn bị của hồi môn cho mình mà mẫu thân gần như đã mang ra hết tiên riêng.

Dù sao thì đại tỷ đã xuất giá ba tháng trước, giờ lại đến nàng xuất giá.

Trong tay nàng còn có mười một vạn lượng ngân phiếu lúc trước Cố Tấn đã đưa cho, đặt mua ít tài sản, hiện giờ đã sản xuất ra sản phẩm. Nàng muốn lén đưa cho mẫu thân một ít nhưng mẫu thân không cần.

"Ừ, yên tâm đi, của ta là của ta, của Cố Tấn cũng là của ta." Lý Lệ cười nói, tuy ràng nàng cũng thích Cố Tấn nhưng tuyệt đối không thích đến đến nỗi mất đi lý trí. Ly Nam gat dau: "Dung, nen nhu vay. ALe tỷ, nếu ngươi phải chịu oan ức khi ở chỗ Cố Thất Lang, nhất định phải nói ra để chúng ta trút giận giúp ngươi."

Lý Vi nghĩ nghĩ: "Đúng, nhất định phải nói. Ta còn nhỏ nên đánh không lại Cố Thất Lang nhưng cha mẹ ta rất lợi hại, sẽ cho ngươi chỗ dựa."

Hốc mắt Lý Lệ hơi đỏ: "Ừ, cảm ơn các ngươi, cũng cảm ơn dì Liều và Tam thúc."

Lý Dung tự mình xuống phòng bếp nấu đồ ăn, đặt lên trên bàn, nhìn Lý Lệ khóc nhỏ giọng nói: "Ngày tốt đừng có khóc nên cười mới phải. Ngươi và Cố Tấn quen biết nhau nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhau thì cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp mĩ mãn." "A lệ tỷ, ngươi đừng luyến tiếc chúng ta. Tình cảm của chúng ta lâu dài thì có thể ở bên nhau bất kể ngày đêm phải không?" Lý Vi lắc lắc đầu cảm thấy tự hào. Tuy rằng câu này dùng cho tình yêu nam nữ nhưng dùng trong thời điểm này cũng tốt. Chỉ cần là người thân, thương nhớ đến nhau thì cho dù không ở cùng nhau cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Sau khi tặng sính lễ, quá trình kế tiếp cũng nhanh hơn.

Chỉ chớp mắt đã đến ngày thành thân của Lý Lệ.

Cũng may chuẩn bị đầy đủ tất cả từng bước.

Cố Tấn cùng với những người trẻ tuổi bên Cố gia sang đây đón dâu.

Trong lúc bái cao đường, Cố Tấn và Lý Lệ dập đầu với Lưu Thị, Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân.

Lưu Thị nhẹ giọng nói với Cố Thất Lang: "Thất Lang, vê sau nhớ đối tốt với A Lệ. Con gái ta từ khi còn nhỏ đã phải chịu khổ, sau này đến phương Nam mới được ta cưng chiều nuôi lớn lên."

"Nếu ngươi không đối tốt với nàng, chỉ cần một ngày ta còn sống thì nơi này của ta vẫn còn một bát cơm cho A Lệ, ta sẽ đưa nàng về nhà nuôi dưỡng nàng."

Cố Thất Lang lại dập đầu với Lưu Thị: “Nương, người yên tâm, A Lệ là do ta thật lòng thật dạ cầu hôn, A Lệ là người con gái tốt, ta nhất định sẽ đối xử tử tế với A Lệ, cùng với A Lệ hiếu kính với nương." Mẫu thân thật lòng yêu thương con gái mình đều như vậy.

Cố Tấn không chỉ không tức giận, ngược lại càng thêm cung kính với mẹ vợ của mình.

Hôm nay đi cùng Cố Tấn đến đón dâu không chỉ có con cháu của dòng phụ của Cố gia mà còn có Đại hoàng tử Ngọc Trạch và Nhị hoàng tử Ngọc Hằng.

Đây là lần đầu tiên họ tham gia hôn lễ trong dân gian, cảm thấy vô cùng thú vi. Nhìn chỗ này nhìn chỗ khác muốn nhớ thật kỹ để khi hồi cung có thể kể cho mẫu hậu nghe.

Lý Dung mang theo muội muội cùng các tiểu cô nương trong Lý gia thôn chắn ở cửa không cho Cố Thất Lang tiến vào. Đây gọi là tục lệ chặn cửa.

Các tiểu cô nương chưa lập gia đình bên nhà gái sẽ làm ra một chút chướng ngại vật để chú rể cần phải mất công suy nghĩ mới có thể cưới được cô dâu về. "Nghe nói tiểu Cố đại nhân làm thơ không tồi, trước đến một bài thơ thúc giục người hóa trang." Lý Dung đáng yêu nói: "Không chỉ cần lịch sự tao nhã còn phải khiến mọi người dễ dàng hiểu được."

Thúc giục hóa trang đối với người đọc sách mà nói, trong thời điểm đón dâu là điều cần thiết.

Không biết được năm sáu bài thơ thúc giục hóa trang thì là không biết xấu hổ mà đến cửa đòi kết hôn đúng không?

Cố Tấn khom người chắp tay hành lễ, giọng nói sang sảng:

"Bất tri kim tịch thị hà tịch, thôi xúc dương thai cận kính thai.

Thùy đạo phù dong thủy trung chủng, thanh đồng kính lí nhất chi khai."

Lý Dung kinh ngạc: "Bài thờ này không tồi, lại nói người có muốn làm một bài khác nữa không?”

Lý Nam dứt khoát trả lời: Muốn!"

Cố Tấn lại ngâm nga một bài, một bài lại tiếp một bài, bản thảo trong bụng đã sắp hết đến nơi rồi.

Cố Tấn nhìn vê phía nhóm bạn cùng đến đây xin trợ giúp.

Đại hoàng tử Ngọc Trạch tiến lên cao giọng ngâm một bài, Nhị Hoàng tử không ngâm thơ mà lấy ra bảy tám túi lụa đỏ thẫm.

Mỗi người một cái, bên trong đều là hạt vàng bạc.

Lý Dung thấy gần xong rồi, liền nói với Cố Tấn: "Bài thơ và ví lụa đều tốt, tiếp theo là thành ý của nhà gái chúng ta."

Nói xong Lý Dung võ tay "bốp, bốp, bốp". Đúng lúc này dưới sự chỉ đạo của Lý Đại Bảo, những chàng trai của Lý gia thôn bao gồm Đường Đại Trụ, Đường Nhị Trụ, còn có đám người Trần Thanh Tùng, Trân Thanh Sơn, đoán chừng hơn mười người câm trên tay một cục gạch, tay kia dùng sức đập lên mặt kia của gạch.

Viên gạch mới tinh phát ra tiếng nứt vỡ.

Lý Dung và Lý Nam còn có Lý Vi mới bốn tuổi cầm roi trong tay, quất bốp bốp lên không trung. "Cố Thất Lang, nếu ngươi dám bắt nạt A Lệ tỷ của ta, ngươi hãy nhớ kỹ cho ta những roi này sẽ không quất lên mặt đất mà là quất lên người của ngươi." Ánh mắt Lý Dung trâm tĩnh, cảnh cáo Cố Thất Lang. Cố Tấn nhìn mấy cô em vợ rất lợi hại này, lập tức nghĩ đến vì để Xuyên Bổn Thứ Lang mất cảnh giác mà hắn đến đây từ hôn, liên bị đánh. Này không phải chỉ là hù dọa mà thật sự sẽ đánh người! Cố Tấn lập tức khom người, thái độ vô cùng cung kính: “Các vị muội muội yên tâm, Tấn nhất định đối tốt với A Lệ." "Vậy ngươi hãy nhớ kỹ những lời này, đừng nuết lời, nếu không roi của ta cũng không nhận phân biệt là người nào." Lý Dung trả lời.

"Đúng, roi không nhận ra người." Lý Nam cũng khẽ kêu một tiếng, chỉ là dáng vẻ xinh đẹp không có sức uy h.i.ế.p nào.

Lý Vi ngửa đầu, kiêu căng dùng sống mũi chĩa về phía Cố Thất Lang: "Nếu ngươi nói lời mà không giữ lời, chúng ta thật sự sẽ đánh ngươi, cho nên ngươi nên nghe lời. Nam nhân biết nghe lời mới là nam nhân tốt, giống như cha ta và Cố đại nhân vậy."

Cố Tấn nhìn thấy Đức Thụy phu nhân và Lý đại tướng quân gật đầu với bảo bối nhà mình thì ôn hòa đáp lại: "Tiểu muội Vi Vi, Tấn nhất định sẽ nghe lời."

Lý Lệ ở trong phòng cố nén nước mắt xuống.

Ca ca và muội muội ở bên ngoài đang làm chỗ dựa cho nàng đó!

DTV

Lý Phương nhỏ giọng an ủi: "Đừng khóc sẽ làm hỏng lớp trang điểm, sẽ không đẹp. Ngày xuất giá cần phải vui vẻ, chúng ta đều là chỗ dựa của ngươi."

"Vâng!" Lý Lệ đáp lời.

Lý Đại Bảo đi tới ngôi xổm xuống: "A Lệ tỷ, ta cống người lên kiệu hoal"

"Đa tạ Đại Bảo." Lý Lệ cảm ơn, ghé vào phía sau lưng của Lý Đại Bảo.

Lần trước Lý Phương thành thân, những người khác không thể đến được. Nhưng Lý Đại Bảo đã cưỡi ngựa không ngừng không nghỉ suốt mười ngày để trở về Giang Nam, cõng Lý Phương lên kiệu hoa gả đi.

Lúc ấy Lý Phương nhìn thấy Lý Đại Bảo phong trần mệt mỏi từ phương Bắc gấp gáp trở về đây, khóc đến lê hoa đái vũ.

Lý Đại Bảo cười cười: "A Lệ tỷ không cần cảm ơn ta, trước đây cha ta không có ở nhà, trong lúc nương của ta và dì Tiều Hoa cũng nhau chung sống. Ta đã nói ta là con trai cả trong nhà, sau này các tỷ tỷ và muội muội được gả đi, ta sẽ làm chỗ dựa cho mọi người."

Lý Đại Bảo một bên cõng Lý Lệ ra ngoài, một bên nói chuyện cùng với nàng.

Lý Lệ nghẹn ngào: “Đại Bảo, ngươi thật tốt."

"Đúng vậy, ta rất tốt. Ngươi ở nhà chồng cũng phải thật tốt, nhớ nói với chúng ta để chúng ta vui vẻ vì ngươi. Nếu ở nhà chồng không tốt thì cũng phải nói cho ta biết, ta đi dạy dỗ Cố Thất Lang. Thân thể Cố Thất Lang nhỏ hơn không đánh lại ta đâu." Lý Đại Bảo cười nói: "Cho nên ngươi nghe lời ta yên tâm đi, ta sẽ là chỗ dựa cho ngươi."

Nghe nói như vậy, Lý Lệ bật cười một tiếng: "Đại Bảo, được rồi ta nhớ kỹ."

Tự mình cống A Lệ đưa nàng lên kiệu hoa, trong lòng Lý Đại Bảo lại phiền muộn, tỷ tỷ trong nhà lại một người nữa xuất giá rồi.

Tiếp theo, hẳn chính là A Dung.

Cố Tấn thực sự vui vẻ, rốt cuộc đã cưới được tân nương mà mình thật lòng yêu thương.

Giờ lành đã đến, nhóm kiệu phu cường tráng lục tục nâng kiệu rời khỏi thôn Cát Tường, trấn Cát Tường.

Đợi khi ra khỏi trấn Cát Tường sẽ trực tiếp đặt kiệu hoa đứng yên trên xe ngựa, để xe ngựa kéo quay về thị trấn, nếu không với khoảng cách xa như vậy sẽ không kịp giờ lành.

Ngồi trên lưng ngựa, Cố Tấn nhanh chóng rút khăn tay lau mồ hôi chảy trên trán, lấy được người vợ này quả thật không dễ dàng chút nào.

Em trai vợ và em gái vợ nhiều như vậy, còn là một đám người dũng mãnh.

Đừng nói Cố Tấn không có suy nghĩ dám làm bừa, cho dù có thì bây giờ Cố Tấn cũng bị dọa cho không dám có một chút suy nghĩ đó trong đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play