"Đợi đến khi phụ mẫu của con về, cả tộc của chúng ta sẽ cùng đi dập đầu đốt vàng mã dâng hương cho tổ tiên."
Nói xong, Lý thôn trưởng vô cùng lo lắng đi vào trong thôn, đây chính là đại hi sự ở trong thôn, là niềm vinh dự của lão Lý gia của họ. Thấy dáng vẻ vui mừng của Lý thôn trưởng, Lý Dung mỉm cười: "Trách làm sao ai cũng thích áo gấm về làng, cảm giác như thế thực sự vô cùng tuyệt vời." Lý Lệ rung đùi đắc ý: "Chính cái gọi là công thành danh toại không còn hương, giống như áo gấm đi đêm* không người biết."
(*Áo gấm đi đêm (cẩm y dạ hành): hàm ý chê cái việc làm điều tốt nhưng vô nghĩa, chả ai biết cho, khuyên nên có chút thể hiện để thiên hạ biết.)
"Bệ hạ còn đặc biệt để tam thúc và Cố đại nhân ao gấm về làng, gọi là an sủng. Khiến thần tử cảm nhận được nỗi vinh dự mà áo gấm về làng mang đến. Đợi đến lúc bọn họ hồi kinh lại càng đền đáp bệ hạ hơn."
Lý Dung tán đồng sâu sắc: "Chính xác là như thế."
Lý Phương nghe muội muội xuất khẩu thành thơ, lại còn có thể giải thích thêm một phen như vậy thì quá đỗi vui mừng. Giàu kiến thức cộng thêm lại có thể xuất khẩu thành thơ, tương lai gả cho người có xuất thân là tiến sĩ như Cố Tấn cũng xứng đôi.
Mặc dù chia lia ba năm khiến mẫu thân vô cùng nhớ mong muội muội, nhưng chuyện này hết thảy đều đáng giá.
Về đến nhà, Lưu thị đang nghĩ xem ăn gì vào ban trưa, bỗng nghe thấy tiếng người hầu vừa chạy vừa kêu lên.
"Phu nhân, tiểu thư A Lệ và tiểu thư A Dung đã về nhà rồi!"
Lưu thị nghe thấy thế vội vàng đứng lên, nhưng vì động tác quá nhanh và quá mạnh cho nên có hơi váng đầu hoa mắt. Lưu thị vội ổn định thân mình, bước nhanh tới cửa.
Lý Lệ và Lý Dung cũng bước nhanh di vào, trông thấy Lưu thị cũng nhào tới ôm chặt. Lưu thị nhìn thấy nữ nhi và A Dung cũng cực kỳ cao hứng, đôi mắt bất giác đỏ ửng.
"A Dung và A Lệ đã trưởng thành rồi, vóc dáng còn cao hơn cả ta, dáng vẻ thật tốt." Lý Lệ nghẹn ngào không nói nên lời, cứ mãi ôm lấy cánh tay của mẫu thân, nhào vào trong lòng n.g.ự.c của người.
Lý Dung lên tiếng an ủi: "A Lệ tỷ, tỷ cũng đừng khóc mà. Mặc dù khóc vì vui mừng quá độ nhưng dì Tiểu Hoa thấy tỷ khóc như thế sẽ càng thấy khổ sở thêm đó."
Lý Lệ nghe thấy lời này, khẽ xoa nước mắt: "Mẫu thân, mấy năm nay khiến người phải nhớ mong rồi!"
Lưu thị mỉm cười, cũng vội vã lau khô nước mắt: "Con đi theo dì Liễu và tam thúc của con, bên người còn có An Vinh và Đại Bảo, bọn họ đều có thể chăm sóc cho con. Tuy ta thực sự rất mong nhớ con nhưng lòng ta vẫn yên tâm."
"Trông thấy con trổ mã duyên dáng yêu kiêu, tự nhiên lại hào phóng, giống hệt như nữ tử được nuôi nấng trong gia đình giàu có thì ta cũng an tâm rồi."
Lý Phương thấy hai người đứng trong sân vừa nói vừa khóc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mẫu thân, mặt trời bên ngoài đã lên cao lắm rồi, chúng ta mau vào nhà thôi."
Lưu thị vội vàng gật đầu, nhìn làn da hơi ngâm của A Dung và Lý Lệ: "Hai nha đầu các con tại sao lại không chăm sóc làn da cẩn thận chứ? Có phải cả ngày cưỡi ngựa ở bên ngoài mà chẳng đội nón có rèm hay không, phơi đen cả rồi!"
Lý Dung mỉm cười: "Phương bắc ở đấy là như vậy đấy ạ, chúng con cũng xem như là không quá đen."
Lý Lệ nhấp miệng mỉm cười: "Mẫu thân, khí hậu ở đó khá khô ráo, gió cát rất lớn, ánh nắng cũng khá gay gắt." "Trở về nhà rồi ta sẽ chăm sóc con nhiều hơn, không phơi nắng nữa thì làn da sẽ chậm rãi trắng lên."
Nghĩ đến tuổi tác của nữ nhi cùng với Cố Tấn, Lưu thị mỉm cười: "Đúng là nên chăm sóc lại thật, tuổi tác của con cũng không nhỏ. Chờ dì liễu và tam thúc trở về, ta sẽ lập tức thương lượng với hai người họ để quyết hôn sự của con và Cố Tấn."
Lý Dung cũng gật đầu phụ họa: "Mẫu thân cũng tính như thế này đấy, cả nhà Cố lão phu nhân và Cố đại nhân cũng đều trở về."
Lưu thị vô cùng vui vẻ. Sau khi Lý Đại Bảo tiến vào thị trấn liền chào hỏi mọi người.
Người trên thôn cũng nhận ra Lý Đại Bảo: "Ai da, Đại Bảo hầu gia đã trở lại!" "Thỉnh an với hầu gia đi!" "Hành lễ với hầu gia đi"...
Dọc theo đường đi mọi người đều chào hỏi Lý Đại Bảo.
Lý Đại Bảo cũng chắp tay, nhiệt tình đáp lại mọi người.
Lý Đại Bảo cười ha hả: "Chào mọi người, các hương thân mạnh khỏe."
Dọc theo đường đi, chỉ cần là người quen biết với Lý Đại Bảo thì đều tặng đồ cho cậu nhóc.
"Bánh ăn ngon của nhà ta ngon lắm, hầu gia cầm về nhà ăn đi."
"Bánh trứng nhà ta rất ngon, hầu gia nếm thử một chút đi."
“Hoành thánh nhà ta cũng ngon, trước kia hầu gia khoái ăn lắm, một chén nào!”"...
Lý Đại Bảo bảo không cần nhưng những người này bỏ vào bao rồi nhét vào người của Lý Đại Bảo.
Quá nhiệt tình.
Lý Đại Bảo không cự tuyệt được, thậm chí không phân biệt rõ ràng được là ai đã cho cậu nhóc.
Có muốn trả tiền cũng không biết phải trả như thế nào?
Cuối cùng, Lý Đại Bảo suy tư một lát rồi cao giọng nói với mọi người: "Ta và phụ mẫu áo gấm về làng, đa tạ các vị trưởng bối đã chiếu cố. Từ giờ trở đi, miễn phí quầy hàng tháng này!"
Mọi người nghe cậu nhóc nói vậy càng cao hứng hơn, sôi nổi cảm tạ hầu gia.
Thị trấn trải qua hai năm miễn thuế, thu hút vô số thương nhân và người bán hàng rong tới thị trấn bày quán.
Ban đầu chỉ có một con phố, hiện tại đã biến thành con phố giao nhau, là ngã tư đường.
Cho dù là mở cửa hàng hay bày quán, đều lấy phí quây hàng và thu nhập từ thuế.
Tuy tỉ lệ khá thấp nhưng chủ quán càng ngày càng nhiều, cho nên ngày nào cũng đều thu được không ít bạc.
DTV
Bây giờ không thu phí quây hàng một tháng, đối với dân chúng bày quán thì một tháng có thể tích cóp được không ít tiên!
Đến khi Lý Đại Bảo về nhà, vì có quá nhiều đồ trên người nên lựa ra mấy món trong nhà thích ăn, dư lại đều để lại cho người hầu.
Người trẻ tuổi trước kia có mối quan hệ thân thiết với Lý Đại Bảo sôi nổi đến ghé chơi với cậu nhóc, không buôn bán nữa mà đến hỏi thăm Lý Đại Bảo về tình huống bên ngoài.
Lý Đại Bảo bình dị gân gũi, cũng không vì đã trở thành hầu gia mà tỏ thái độ trịch thượng với tiểu đồng bọn lúc trước.
Buôn chuyện thỏa thích với mọi người thì chẳng mấy chốc đã hòa chung với cả đám, trở về là một Lý Đại Bảo trung hậu thuở ban đầu.
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh xa giá đến trấn Cát Tường, khi đi ngang qua đền thờ Ngự Tứ, hai người xuống xe khom lưng hành lễ rồi lúc này mới đi bộ vào trong thị trấn.
Lý Nam và Lý Tiểu Bảo không đợi phụ mẫu mà chạy nhanh như chớp vào thị trấn, mua sắm món đồ mình thấy hứng thú.
Liễu Phán Nhi thúc giục: "Đuổi theo bọn nhỏ, ta thấy trong thị trấn rất đông người, đừng để lạc."
"Vâng, thưa phu nhân." Mấy thị vệ đồng ý, sau đó lập tức đuổi theo.
Lý Nguyên Thanh cười khẽ: "Ở trong thị trấn mà, không xảy ra chuyện gì đâu." "Hừ, đợi đến khi xảy ra chuyện thì trễ rồi." Liễu Phán Nhi vẫn khăng khăng, nàng không có nửa điểm sơ sẩy qua loa trước chuyện của hài tử: "Chỗ càng nguy hiểm thì càng an toàn, đồng dạng như thế, chỗ càng an toàn lại rất có khả năng trở thành chỗ càng nguy hiểm."
Bởi vì tình cảnh an toàn rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, nguy hiểm cũng bất tri bất giác đến gần.
Lý Nguyên Thanh cười, ôm lấy Lý Vi cùng đi dạo với Liễu Phán Nhi.
Lý Vi đã chìm vào giấc ngủ, lúc này nghe thấy những âm thanh rộn ràng nhốn nháo trong thị trấn, con bé ngẩng đầu từ trong lòng phụ mẫu, ngắm nhìn đường phố náo nhiệt bên ngoài.
Ngày càng nhiều người biết đến Triệu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh, họ thấy hai người thì sôi nổi chào hỏi. Có người bán đồ ăn cũng đưa đồ cho Lý VỊ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT