"Thiên Công Hầu Phủ cách toà nhà hiện tại không xa, ta đã phái người thu dọn." "Đến lúc đó bọn chúng muốn ở Hầu Phủ thì đi Hầu Phủ, muốn ở nhà vậy thì trở về. Mọi mặt ta sẽ tận lực sắp xếp ổn thoả." “Còn xin phép lão phu nhân, đại phu nhân còn có tam phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với Thục Viện."

Tê đại phu nhân nghe vậy, mắt lộ ý cười, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Nếu nữ nhi của bà ta có bà bà như vậy, nhà chồng như vậy thì tốt biết mấy! "Chúng ta đều yên tâm về cách đối nhân xử thế của Đức Thuy phu nhân! Tương lai Thục Viện gả đến nhà ngươi, vậy thật sự sẽ rất hạnh phúc."

Theo các nàng biết, Lý Đại Bảo tuy làm quan, tuy mỗi ngày đều đi ra ngoài làm việc nhưng người hầu bên người đều là gã sai vặt và thị vệ.

Thật ra một ít việc vặt trong nhà đều là bà tử xử lý, không có nha hoàn oanh oanh yến yến.

Đến bây giờ Lý Đại Bảo vẫn là một đồng nam.

Ở kinh thành này, đốt đèn lồng cũng không tìm được.

Ở kinh thành cho dù là huân quý hay công tử con nhà quan lại, từ nhỏ ở bên người đã có nha hoàn hầu hạ.

Những nha hoàn này gọi là nha hoàn không chỉ phụ trách lo áo cơm mà còn phụ trách bắt đầu cuộc sống hàng ngày, bao gồm ở cùng phòng làm ấm giường. Có quy củ sẽ không để thông phòng sinh ra đứa nhỏ.

Không có quy củ, hiện tại thứ nữ hài tử của thê thiếp đã được hai ba người rồi.

Tê đại phu nhân ngàn chọn vạn tuyển hôn phu cho nữ nhi của bà ta, trong nhà còn có hai cái thông phòng.

Không thiếu lang lơ nhưng cũng may nữ nhi đã có hai đứa con, xem như đứng vững nếu không sẽ ngày càng khổ sở. Nhưng Đức Thuy phu nhân này chưa bao giờ khiến trong nhà rối loạn, không chỉ có phu quân Lý đại tướng quân không có tiểu thiếp thông phòng lộn xôn, lại càng không sắp xếp cho Lý Đại Bảo.

Người Tề gia rất hài lòng, đối với Liễu Phán Nhi càng thêm nhiệt tình.

Tê lão gia tử đối Lý Nguyên Thanh cũng vô cùng kính nể, nói chuyện cũng tương đối bí mật, thấy xung quanh không có những người khác, nhỏ giọng hỏi: "Nguyên Thanh, về sau ngươi sẽ nhậm chức trong kinh thành, A Dung cũng lớn tất nhiên sẽ có nhiêu người tới cầu thân, ngươi cùng Phán Nhi có yêu cầu gì không?"

Lý Nguyên Thanh sửng sốt, sau đó cười: "A Dung nhỏ hơn Đại Bảo một tuổi đúng là nên nói đến hôn sự. Chỉ là nữ tử xuất giá không giống như lấy thê tử, ta và Phán Nhi đều luyến tiếc."

Tê đại lão gia nở nụ cười: "Cho dù luyến tiếc thì cũng không còn cách nào. Chúng ta làm phụ mẫu việc có thể làm chính là tìm cho nữ nhi nhà chồng tốt, tìm vị hôn phu tốt làm chỗ dựa cho nữ nhị, tuổi già có thể hoà thuận vui vẻ an thuận, hạnh phúc mỹ mãn."

Trong lòng Lý Nguyên Thanh phiên muộn: "Ở phương bắc có không ít người cầu hôn A Dung, nhưng A Dung không thích, ta và Phán Nhi cũng sẽ không làm phiền hài tử. Hiện tại trở lại kinh thành, sau này từ từ quan sát chắc sẽ có thể tìm được."

"Còn nữa, Tạ huynh là phụ thân thân sinh của A Dung, các ngươi là người thân của A Dung đến lúc đó chúng ta cùng nhau quan sát, nhìn xem thằng bé nhà ai tốt." Tâm tình của nữ nhi chính là như vậy sao?

Cảm giác này không tốt lắm!

Tê lão gia tử gật đầu: "Đi, chúng ta đã ở kinh thành lâu cho nên biết có mấy nhà không tồi. Chỉ là lão phu cảm thấy hoàng tử của bệ hạ trưởng thành, nếu ngươi không có ý kiến về việc kết thân với hoàng gia vậy thì sớm làm đính hôn cho A Dung." "Hoàng tử?" Lý Nguyên Thanh vừa nghe thì liên tục lắc đầu: "Vậy không được, bệ hạ và Hoàng Hậu phu thê tình thâm mà hậu cung còn có mấy phi tử. Nếu A Dung gả cho người thường, hễ dám nạp thiếp ta đều có thể đánh tới cửa."

"Mà nếu là Hoàng tử, thậm chí tương lai là Hoàng Đế, hắn ta nạp phi tử, nếu ta đánh tới cửa cho dù chiến công của ta nhiều cũng có thể sẽ bị tịch thu gia sản g.i.ế.c kẻ phạm tội."

Tê lão gia tử nghe vậy, một trận đau răng, Lý Nguyên Thanh đúng là có thể làm được chuyện này. "Nếu đã như vậy, A Dung tuyệt đối không thể ga vào hoàng gia." Te lão gia tử trầm giọng nói: "Hôn sự của A Dung phải nhanh chóng định ra. Ngươi trở về nói với Đức Thuy phu nhân đề phòng trong lòng nàng chưa chuẩn bị."

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Vâng, Hầu gia, trở về ta sẽ nói với phu nhân."

Người lớn lo lắng, tiểu hài tử cũng không cảm nhận được, còn đang ở trong hoa viên ngắm hoa bắt bướm.

Lý Đại Bảo cũng gặp được Te Thục Viện, đưa lễ vật của mình.

Ba năm không gặp, bộ dạng của Te Thục Viện ngày càng đẹp, vóc dáng của Lý Đại Bảo cũng rất cao, thân thể cũng cường tráng hơn, ngay cả làn da cũng trở nên đen. Nhưng người cũng càng thêm anh tuấn tràn ngập khí khái nam tử.

"Thục Viện, chờ ta từ phía nam trở về, ta sẽ lấy nàng."

Lý Đại Bảo cười nói: "Mấy năm nay vất vả cho nàng. Ta biết bên ngoài có đồn đãi vớ vẩn nhưng nàng đừng tin, trong lòng ta chỉ có nàng, đời này cũng chỉ có nàng." Te Thục Viện nghe Lý Đại Bảo nói, mặt càng đỏ hơn nhưng trong lòng cũng càng thêm ngọt ngào: “Cám ơn chàng, thật ra ta biết những đồn đãi này đều là bởi vì các nàng ghen ty với ta, cố ý chọc giận ta. Ta không thèm để ý đâu."

Lý Đại Bảo tán thưởng: "Thục Viện, nàng thật thông minh, mọi chuyện nghĩ thoáng một chút tất cả đều có ta. Hầu phủ đang tu sửa nhưng sau khi thành thân, ta muốn ở cùng với cha nương."

Te Thục Viện cũng gật đầu: "Ân, ta cũng muốn ở cùng với dì Liễu, còn có đệ đệ muội muội, cũng rất náo nhiệt."

Lý Đại Bảo rất vui, người trong lòng có thể chấp nhận toàn bộ người nhà của cậu nhóc.

Sau khi trở về từ Tề gia, Lý Nguyên Thanh lập tức nói với Liễu Phán Nhi về điều băn khoăn của Te lão gia tử.

Liễu Phán Nhi sửng sốt: "Te lão gia tử nói với chàng, Te lão phu nhân và Tê đại phu nhân không nói cho ta đây là vì sao chứ?” Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một lát: “Có thể là các nàng hy vọng A Dung gả cho Hoàng tử, bất kể thế nào dù sao ta cũng không đồng ý gả A Dung cho Hoàng tử-" "Nếu thật sự gả cho Hoàng tử, có lẽ ta sẽ không thể làm chỗ dựa cho nữ nhi được khiến A Dung chịu uỷ khuất, trong lòng ta sẽ khổ sở."

Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Thật ra chỉ cần tương lai không làm Hoàng Đế, Hoàng tử cũng có thể."

Lý Nguyên Thanh nhíu mày: "Phán Nhị, hôn sự của hoàng gia không có kết quả tốt đâu!"

DTV

Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài: "Ta cũng không muốn kết thân nhưng nếu bệ hạ và Hoàng Hậu muốn kết thân với chúng ta thì sao? Chúng ta nên từ chối thế nào? Vội vàng định hôn sự cho A Dung có tốt sao?"

Lý Nguyên Thanh vò đầu: "Tức thật, khi hài tử còn nhỏ thì mong nó trưởng thành. Giờ khen ngược, hài tử trưởng thành lại muốn vội vàng hôn sự-"

"Nơi này không giống ở hiện đại, muốn về nhà mẹ đẻ là về. Kết hôn dễ dàng, ly hôn cũng dễ dàng. Chuẩn bị không tốt lại thành kẻ thù."

"Phán Nhi, nàng nói bây giờ phải làm sao đây? Con người của ta chỉ am hiểu đánh giặc, chuyện trên chiến trường ta tương đối hiểu nhưng đổi thành cái khác lại không được."

Liễu Phán Nhi tựa vào người trượng phu, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng vội, từ từ đến. Bệ hạ chiêu hiền đãi sĩ cho dù muốn kết thân chắc hẳn sẽ dùng cách thức khéo léo mà không phải ép mua ép bán."

"Nếu đã vậy thì nhân dịp này chúng ta nói với A Dung, hỏi một chút xem nàng muốn tìm vị hôn phu thế nào, sau đó chúng ta lại nhằm vào mà làm mai."

"Nếu không khi chúng ta bận rộn, A Dung không thích đến lúc đó thành một đôi phu thê bất hoà, chẳng phải là biến khéo thành vụng?”

Lý Nguyên Thanh chấp nhận: "Nàng nói đúng, không thể nóng vội."

Không chỉ vậy, trong lòng Lý Nguyên Thanh lay động, nhà ai có nam tử hợp tuổi? Bằng hữu của hắn, bộ hạ, trong nhà sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play