Thần tử đền đáp quốc gia cùng minh chủ. Người mang công đức, phúc trạch thiên hạ. Chu Bình Đế đánh xe ngựa một đường tới thẳng cửa hoàng cung, Triệu hoàng hậu đã chờ ở đó, mang theo ba vị hoàng tử đứng ở ngoài cung nghênh Đức Thụy phu nhân và Lý Đại tướng quân. Ba năm này, phương Bắc hoàn toàn dung nhập Đại Chu, hơn nữa thực lực lớn mạnh. Bất kể là Lý Nguyên Thanh, hay là Đức Thụy phu nhân, đều có công lao rất lớn. Đại hoàng tử bây giờ đã trở thành một mỹ thiếu niên nhanh nhẹn, vóc dáng rất cao, đi theo bên người mẫu hậu, biểu tình trâm tĩnh chờ đợi. Trước kia hắn ta còn không hiểu được tâm quan trọng của lương thực, nhưng năm trước đi theo Ngự Sử cùng tuần tra địa phương gặp tai hoa.

Cho dù có lương thực triều đình phân phát, nhưng vẫn có người c.h.ế.t đói.

Có người ăn vỏ cây, ăn bùn đất, ăn tất cả những thứ có thể ăn.

Thậm chí những thứ không thể ăn, cũng ăn.

Hình ảnh như vậy, làm cho Đại hoàng tử khắc sâu trong trí nhớ.

Theo khi đó, Đại hoàng tử sâu sắc cảm nhận được, lương thực càng thêm trọng yếu so với vàng bạc.

Lương thực có thể bán lấy tiền, có thể cứu mạng, nhưng vàng bạc có đôi khi mua không được lương thực, người sẽ đói chết.

Ngay lúc đó Ngự Sử nhắc tới Đức Thụy phu nhân, khen ngợi có thêm.

Nếu không phải Đức Thụy phu nhân mở rộng giống tốt ra phương Bắc và phía Nam, nạn đói sẽ càng nặng hơn.

Nhị hoàng tử thích truy tìm dấu vết, có quan hệ rất tốt với Lý Đại Bảo, cũng học được rất nhiều thứ. Nhất là cái loại con số đơn giản dễ học này, khiến tính toán các số lớn trở nên tiện lợi rất nhiều.

Về phần Tam hoàng tử, tuổi còn nhỏ, đúng là đang ở tuổi nghịch ngợm, nhưng hôm nay nhìn thấy phụ hoàng tự mình lái xe cho Đức Thụy phu nhân và Lý Đại tướng quân, lại khiếp sợ không thôi.

Dù sao từ lúc hắn ta hiểu chuyện cho tới nay, đây là lân thứ hai phụ hoàng làm như vậy.

Lần đầu tiên là lái xe cho đại cữu cữu, cảm tạ đại cữu cữu thu phục thành Tây Bắc.

Lần thứ hai, chính là lần này.

Không chỉ là vì Lý Nguyên Thanh thu phục thành Bắc Vân, càng là vì Đức Thụy phu nhân mở rộng loại giống tốt.

Triệu hoàng hậu tự mình chiêu đãi Liễu Phán Nhi cùng đám nhỏ của nàng, Chu Bình Đế chiêu đãi Lý Nguyên Thanh, ba hoàng tử chiêu đãi đám người Lý Đại Bao.

Sau làm lễ chào hỏi trong cung, dùng ngo thiện một chút, sau đó để Đại hoàng tử và Lương Bảo tự mình tiễn một nhà Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh về nhà. Cấp bậc lễ nghĩa này, quả thật như vậy là đủ rồi.

Được hậu đãi như vậy, Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đều rất khẩn trương, sau khi về đến nhà, mới thở phào một hơi.

Lý Dung trực tiếp nhảy xuống từ trên xe ngựa, dáng người thon dài, nhất là một đôi chân dài lớn, khiến con bé có vẻ càng thêm cao gây.

"Cha mẹ, chúng ta về đến nhà rồi." Lý Dung nhẹ nhàng nói, vừa xoay đầu liền thấy được Đại hoàng tử cách đó không xa đang nhìn sang bên này.

Lý Dung chỉ thản nhiên gật đầu, hành lễ vạn phúc,/Nương, ta dẫn đệ đệ muội muội về nhà trước."

Ánh mắt của Đại hoàng tử trộm nhìn theo bong dang cua Ly Dung, tren mat hien len vài phần do ửng.

DTV

Lý Nam là một đứa bé lanh lợi, nhìn Đại hoàng tử, lại nhìn đại tỷ.

Hừi

Lại là một tên nam tử nhìn trúng đại tỷ! Mặc kệ là ở thành Tang, hay là ở thành Bắc Vân, đều có rất nhiều người thích tỷ tỷ của bé, nhưng tỷ tỷ vẫn lo bận việc, hoặc phải nói là vẫn chưa thông suốt.

"Đa tạ Đại hoàng tử đã đưa tiễn, nhưng mà trong nhà còn chưa dọn dẹp cho thỏa đáng, không thể thịnh tình khoản đãi điện hạ." Lý Nguyên Thanh cười nói, tiến lên hành lễ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong tương lai Đại hoàng tử sẽ trở thành hoàng đế Đại Chu.

Vì gia đình ổn định, sự nghiệp ổn định về sau, thái độ của Lý Nguyên Thanh vô cùng cung kính.

Đại hoàng tử nở nụ cười, nói: "Đại tướng quân, Đức Thụy phu nhân hãy nghỉ ngơi thật, Trạch, sẽ không quấy rây." Trạch là tên của Đại hoàng tử. Đại hoàng tử đi rồi, Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh cùng nhau hồi phủ. Ba năm trước Đại hoàng tử đã gặp qua Lý Dung, biết đó là một tiểu cô nương xinh đẹp. Đoạn thời gian trước, nghe được đối thoại của mẫu hậu và phụ hoàng, làm cho hắn lại nghĩ tới cô nương hoạt bát trước kia. Vóc dáng rất cao, đi đường sinh phong, không hổ là nữ nhi nhà võ tướng. Lúc này, trong hoàng cung, Chu Bình Đế lúc này đang nói chuyện cùng hoàng hậu,"Hôm nay gặp được nha đầu Lý Dung kia, nàng cảm thấy thế nào?" Triệu hoàng hậu cười cười,"Đứa nhỏ mà Đức Thụy phu nhân nuôi dạy, tất nhiên là không đồng dạng như vậy."

Chu Bình Đế cười cười,"Nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang kia của Lý Dung, ta lại nhớ tới nàng lúc mười lăm tuổi. Khi đó nàng cùng Triệu lão tướng quân từ Tây Bắc trở về, dáng người mạnh mẽ, tư thế xuống ngựa, lại càng xinh đẹp."

"Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu ta có một nương tử lợi hại như vậy, có thể bảo hộ ta. Vốn chỉ là suy nghĩ, không nghĩ tới ta lại thật sự có được mộng đẹp thành sự thật." Triệu hoàng hậu nghe thấy trượng phu nói về chuyện lúc trẻ, trên mặt có vài phần xấu hổ.

Triệu hoàng hậu cũng không phải vẫn luôn ổn trọng đoan trang như vậy, thời trẻ, nàng cũng là tiên y nộ mã, là nữ trung hào kiệt với tư thế oai hùng hiên ngang. Khi đó bởi vì sự bưu hãn của Triệu hoàng hậu ở Tây Bắc, nam tử ở địa phương căn bản không muốn cưới nàng.

Phụ thân về kinh báo cáo công tác, dẫn nàng cùng trở vê, hy vọng tìm được một phu quân cho nàng ở kinh thành.

Ai ngờ đi dạo khắp nơi, cuối cùng lại gả cho hoàng tử!

Tuy rằng ở trong mắt rất nhiều người thì vị hoàng tử này chỉ là một kẻ đáng thương, nhưng thành thân rồi mới biết, thì ra hoàng tử cũng không có yếu như vậy, mà là đang giả heo ăn thịt hổ.

Sau lại bọn họ tới đất phong, khổ tâm kinh doanh, chuyện vợ chồng hòa thuận, cuộc sống cũng rất tốt đẹp mỹ mãn. Hoàng tử mặt trên tranh đấu rất kịch liệt, bọn họ ở đất phong xa xôi, sống những ngày xem như an ổn.

Ai ngờ hoàng tử mặt trên cuối cùng tự g.i.ế.c lẫn nhau, c.h.ế.t chết, tàn tàn.

Cuối cùng hoàng đế suy đi xét lại trong các hoàng tử trưởng thành, cảm thấy bệ hạ không có quyền thế, mới là người dễ khống chế nhất.

Vì thế một mạch bị phong làm thái tử, cuối cùng trải qua tranh đấu, sau đó nắm được thực quyền trong tay, sau khi lão hoàng đế băng hà, đăng cơ.

Lão hoàng đế c.h.ế.t rất đột nhiên, rất nhiều người hoài nghi là do bệ hạ động thủ.

Kỳ thật cũng không phải, hoàng đế uống đan dược, uống có hơi nhiều, cứ cảm thấy mình càng già càng dẻo dai, cuối cùng c.h.ế.t trên người nữ nhân.

Trở thành bí mật hoàng gia.

Bệ hạ vì bảo vệ mặt mũi hoàng gia, không nói ra bên ngoài, cho nên vẫn bị người hiểu lầm là g.i.ế.c cha.

Hai năm lúc mới đăng cơ, thật sự rất gian nanl

Cũng may Đức Thụy phu nhân xuất hiện, xoay chuyển cục diện.

Triệu hoàng hậu hé miệng cười, Vậy cũng là vì bệ hạ có thể nhìn thấy điểm tốt đẹp của thiếp, thiếp còn nhớ rõ lúc trước thanh niên tài tuấn ở kinh thành, đều xem ta như Mẫu Dạ Xoa, nhượng bộ lui binh." Chu Bình Đế cười cười, có chút ảo não, Những người do tính cái gì chứ? Bọn họ thật nông cạn, không biết nàng rất tốt, nhưng ta vẫn luôn biết."

"Vẻ ngoài nàng đẹp, thân thể tốt, chúng ta có thể sinh hạ những đứa nhỏ mạnh khoẻ; mấy năm nay, nang vất vả giúp ta chăm lo hậu cung, là hiên thê của trãm”" "Nữ tử cả triều, tram cảm thấy cũng chỉ có đứa nhỏ nhà Đức Thụy phu nhân, mới có vài phân phong phạm của nàng năm đó."

"Có đôi khi cải trang đi nước ngoài, tram nhìn thấy một ít nữ tử giống như phù phong nhược liễu, cứ như chỉ chạy nhanh gió lớn một chút, là có thể bị thổi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play