Lý Nguyên Thanh âm thầm chấp nhận: "Đúng vậy, đó cũng liên quan đến bản thân dân chúng không có kiến thức, đây là hạn chế, nhưng không phải khuyết điểm, tiếp theo chính là quan phủ động viên." "Mười vạn tướng sĩ này, bệ hạ quyết định lưu lại toàn bộ, hơn nữa chia ruộng đất. Hiện tại quân công đã thống kê xong rồi, lập tức ruộng đất cũng sẽ bị thống kê ra tới, sau đó phải bắt đầu phân chia đất." Cố Thiệu hơi giật mình: "Nhưng vẫn có rất nhiều người không muốn ở lại, họ muốn vê quê!" Lý Nguyên Thanh cười cười, nhìn ve phía Cố Thiệu: "Cố đại nhân, một chỗ sao có thể níu chân người ở lại lâu, đơn giản là do nơi này cũng không đáng để họ ở lại, hoặc là vì nơi này không tốt bằng quê hương của họ thôi." "Nhưng nếu thành Bắc Vân có nhiều thứ tốt hơn ở quê thì ta tin rằng rất nhiều người sẽ tình nguyện tới đây, không chỉ vậy mà còn có thể kéo cả nhà đến nữa!" Cố Thiệu sửng sốt, nghĩ tới tình hình ở thành Tây Bắc rồi bật cười: "Huynh muốn khôi phục lại tình hình ở thành Tây Bắc sao?"
Cố Thiệu gật đầu, tỏ vẻ tán thành: "Đúng, kẻ có công thì được cấp đất, nếu không ở lại thì chẳng khác nào không lấy, không những vậy họ còn cung cấp phí định cư nữa. Nếu nhà nào chịu chuyển đến đây thì mỗi người sẽ được cấp mười mẫu đất, cả nhà sẽ được hàng trăm mẫu đất rồi." "Bây giờ mà dùng đất cát rồi đá để trồng lúa mì, củ cải đường, ngô và các loại cây trông khác thì sản lượng sẽ tăng lên rất nhiều. Ví dụ như lúa mì, một mẫu đất được năm trăm cân, một trăm mẫu đất được năm mươi nghìn cân, nếu tính giá lúa mì là một cân năm văn tiền thì chỉ riêng thu nhập trên đất thôi đã có hàng trăm lượng rồi." Cố Thiệu cũng không nói gì, cẩn thận cân nhắc: "Một trăm mẫu đất trông lúa mì mà cả nhà chăm thì chắc không bận rộn lắm đâu."
Lý Nguyên Thanh còn nói: "Bây giờ lưỡi hái sắc bén hơn rồi, lại còn có thợ đang nghiên cứu chế tạo nông cụ thu hoạch lúa mì nữa."
"Ngoài ra, chăm lúa mì thì khó nhưng củ cải đường, khoai lang và ngô thì đơn giản hơn nhiều, còn có thể tăng cường chăn nuôi nữa."
"Tóm lại ta vô cùng coi trọng triển vọng phát triển của nơi này. Ngoài ra năm trước ta đã thả một nhóm binh sĩ vê quê rồi."
"Cho bọn họ lộ phí, bảo bọn họ chuyển nhà tới đây, những người này mỗi người đều có mấy chục mẫu đất, nhiều thì có hơn cả trăm mẫu, đợi sau này họ và người nhà đến đây an cư lập nghiệp thì sẽ có càng nhiều phí định cư và tiền thưởng rồi."
"Cố đại nhân, thay vì lo chỗ này không có người ở, chi bằng nghĩ cách để thu hút người đến đây đi."
Cố Thiệu mỉm cười, hiển nhiên đã bị Lý Nguyên Thanh thông hiểu trận địa thuyết phục, chắp tay: "Cố mỗ biết rồi, nhất định sẽ toàn lực phối hợp với Lý huynh."
Lý Nguyên Thanh khoát tay: "Ta đây chỉ là lý luận suông mà thôi, chuyện cụ thể còn phải do Cố đại nhân và Viên đại nhân quyết định."
Cố Thiệu cười gật đầu: "Được, nhất định ta sẽ dốc hết toàn lực."
Đối với kẻ làm quan bên ngoài như hắn thì đây quả là một cơ hội hiếm có.
Mấy năm sau, khi trở lại triều đình hắn rất có thể sẽ vào nội các, chắc sẽ không bao giờ có cơ hội ra ngoài làm quan nữa đâu.
Buổi trưa, Cửu công chúa có thể ăn nấm hương, nhưng chịu không nổi mùi nấm hương và rau hẹ, còn Cố Thiệu thì lại rất thích ăn nấm hương.
Liễu Phán Nhi đã cố gắng biến chế để chuẩn bị đồ ăn ngon cho Cửu công chúa. Lúc có đồ ăn ngon thì Cửu công chúa cũng không muốn nhớ đến kinh thành nữa.
Chỗ Lý Nguyên Thanh, Triệu đại tướng quân và Cố Thiệu, còn có Viên đại nhân thì đang chỉnh đốn quân đội, ước chừng ba vạn binh lính ở khắp các nhơ khác nhau đang nhao nhao hồi hương.
Phủ Nam Hà nằm ở vùng đồng bằng, có sông Hoàng Hà chảy qua, đất đai màu mỡ. Trong lịch sử, đã từng có rất nhiều vương triều xây dựng kinh đô ở đây.
Bây giờ tuy không phải kinh thành nhưng bởi vì có dân cư đông đúc nên đất đai cũng rất phì nhiêu. Tuy nhiên, một trăm năm sau khi nước Đại Chu thành lập, dân số tăng lên, phủ Nam Hà cũng ngày càng phát triển. Ngô Tam Tráng là một tráng hán của thôn Ngô gia thuộc phủ Nam Hà, vì trong nhà có nhiều huynh đệ, ước chừng tận bảy huynh đệ, hai tỷ tỷ. Ăn không đủ no mà triều đình lại trưng binh vừa có tiền vừa có lương thực nên Ngô Tam Tráng gói ghém đồ đạc xung phong ra trận. So với c.h.ế.t đói thì c.h.ế.t trận còn hơn, ít nhất còn có tiền trợ cấp, có thể khiến cuộc sống của phụ mẫu dễ chịu hơn một chút. Hắn làm lính ở thành Tang, mỗi tháng được năm trăm văn tiền, bị phía trên khấu trừ một trăm văn, còn có bốn trăm văn. Trừ đi tiền ăn mặc hai trăm văn tiền thì còn có thể tiết kiệm được hai trăm văn. Sau đó Lý đại tướng quân đến, truy xét việc cắt xén quân lương thì từ đó về sau đã có thể lấy được năm trăm văn tiền quân lương.
Bởi vì huấn luyện khắc khổ nên được khen thưởng mấy lần, lân nào cũng từ một trăm văn đến hai lượng bạc, thế nên hắn đã tích được không ít bạc rồi.
Về sau lúc đánh giặc, Ngô Tam Tráng là người đầu tiên xông vào thành Bắc Vân, hơn nữa còn c.h.é.m được mười binh sĩ Bắc Nhung.
Tổng cộng đã tích được sáu mươi lượng bạc tiên thưởng, còn có hai trăm mẫu đất, mặt khác hắn còn được thăng quan, bây giờ đã là sĩ quan trưởng rồi.
Lần này về, hắn muốn đón người nhà qua đó định cư, không chen chúc ở chốn này nữa.
Một nhà mười mấy người chỉ có năm mẫu đất. Tuy rằng nước Đại Chu chỉ thu thuế hai mươi phần trăm nhưng nhà cũng không đủ ăn.
Nếu không có khoai lang do phu nhân tướng quân giới thiệu cho bọn họ thì không chừng nhà họ đã c.h.ế.t đói cả rồi. Dù vậy thì lúc rảnh rỗi trai tráng Ngô gia vẫn phải làm những công việc lặt vặt để nuôi sống gia đình.
Dù sao thì bảy huynh đệ, ngoại trừ Ngô Tam Tráng chạy đi làm lính thì những người khác không có gan, chỉ có hai huynh trưởng phía trên cưới vợ, phía dưới thì Ngô Tứ Tráng đến Ngô Thất Tráng đều đã trưởng thành, nhưng do trong nhà nghèo nên cũng không cưới được vợ. Ngô Đại Tráng cưỡi ngựa phi về nhà như tên băn.
Cuối cùng cũng được trở về quê hương. "Tổ phụ, ông có khỏe không?" Ngô Tam Tráng nhảy xuống, hành lễ với Ngô lão thái gia.
Bối phận của Ngô lão thái gia rất cao, hơn nữa còn là tộc trưởng Ngô gia va thông trưởng, thấy một tên mặt đen gọi mình là tổ phụ thì trong phút chốc cũng không nhận ra: "Ngươi... ngươi là..."
Giọng Ngô Tam Tráng vang như chuông: "Tổ phụ, cháu là Tam Tráng đây mài!"
Ngô lão thái gia nghe thấy thế thì híp mắt lại, muốn nhìn rõ hơn một chút, đúng thật là có vài phần giống với mình: "Ôi, thật sự là Tam Tráng rồi. Ngươi thăng chức cũng nhanh đấy nhỉ!"
DTV
Tuy rằng Ngô Tam Tráng mặc thường phục, nhưng toàn thân toàn là áo bông mới, áo da mới, hơn nữa còn có một con ngựa, đây toàn là đồ đáng giá không đấy. Ngô Tam Tráng cười cười: "Không được tính là thăng chức nhanh, chỉ là thăng quan mà thôi, bây giờ cháu là sĩ quan trưởng, phía dưới quản hơn trăm người." "Tổ phụ, cháu không nói với người nữa, cháu về nhà trước, thu dọn xong xuôi thì sang thỉnh an người."
Ngô lão thái gia khiếp sợ, tổ tiên Ngô gia bọn họ cũng rất giàu có, nhưng đó đã là chuyện hai trăm năm trước rồi.
Mấy chục năm gần đây thì chức quan lớn nhất cũng chỉ là trưởng thôn mà thôi.
Bây giờ nghe Ngô Tam Tráng nói như vậy thì rất khiếp sợ: "Cháu trai ngoan, trời lạnh như vậy mà còn phải phi vê, mau về nhà nghỉ ngơi đi. Phụ mẫu ngươi cũng nhớ ngươi lắm rồi đấy."
Ngô Tam Tráng dắt ngựa chào hỏi hết một đường, rời nhà năm năm, rất nhiều người đều đã thay đổi, nhưng hình như vẫn còn có thể nhìn ra dáng vẻ trước kia. Ngô lão iu xiu bệnh nặng mới khỏi, sầu khổ không thôi, nhìn chậu than trước mặt, trong lòng không khỏi khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT