Hôm nay vừa vặn là rằm tháng tư, Từ Gia Thịnh ở chỗ của Tiền thị. Hai người câu được câu không trò chuyện về cuộc sống thường ngày thật khách khí và xa cách. Đúng lúc này, ngoài cửa có người làm vội vã tiến vào: "Phu nhân, lão gia, người trông coi mộ tổ của Liễu gia ngoài thành Từ Mã Tử đến báo, có người tự xưng là hậu nhân của Liễu gia tới tảo mộ và có nói là Đức Thụy phu nhân." Từ Gia Thịnh và Tiền thị nghe vậy đều sửng sốt: "Hậu nhân của Liễu gia? Liễu gia còn có ai dám đi hóa vàng để tạ lễ sao?" Tiền thị nhíu mày, bà ta càng kiêng kị bốn chữ "Đức Thụy phu nhân phía sau hơn."Lão gia, Lý phu nhân của thống phủ mới là Đức Thụy phu nhân và cũng mang họ Liễu, chẳng lẽ nàng thực sự là hậu nhân của Liễu gia?"
Từ Gia Thịnh luống cuống nói với người làm: "Ngươi đi gọi Từ Mã Tử đến đây?" "Không được." Tiền thị mê tín, bà ta cảm thấy Từ Mã Tử là kẻ coi mộ bị đen đủi: "Lão gia, chúng ta tới cửa nách hỏi xem sao? Cho vào sẽ không sạch sẽ?"
Trước kia Từ Gia Thịnh không mê tín nhưng càng lớn tuổi liền đặc biệt sợ c.h.ế.t cho nên càng mê tín hơn: “Đúng vậy, phu nhân nói chí phải, chúng ta cùng đi hỏi một chút."
Ông ta đi theo người làm đến cửa nách. Đối với câu hỏi này thì Từ Mã Tử trả lời thành thật, đúng là Đức Thụy phu nhân. Đuổi Từ Mã Tử đi rồi, trong lòng Từ Gia Thịnh hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Đừng hoảng sợ, không được hoảng sợ. Ngày mai hãy cho người điều tra xem phu nhân của Đại Đô Thống có quan hệ gì với Liễu gia?"
Trên trán Tiền thị cũng có một tầng mồ hôi: "Hôm nay ta cũng nhờ người chuẩn bị một phần quà hậu hinh gửi đến phủ Đại Đô Thống. Ta muốn đến thăm nhưng hiện tại không biết là địch hay bạn, cũng không biết làm thế nào cho phải."
Từ Gia Thịnh nghĩ đi nghĩ lại: "Liễu gia sao lại có thân thích lợi hại như vậy được? Ta cảm thấy đây có thể là âm mưu để lấy thêm tiền của Từ gia ta."
Đại Đô Thống trước đây hầu hết là như vậy. Bọn họ nhận được không ít tiền từ ông ta nhưng ông ta kiếm được nhiều hơn nên cũng nguyện ý chu cấp cho đám quan chức này một số lợi ích.
Tiền thị thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không thì ra lại đưa một phần quà hào phóng nữa để xem có thể gặp mặt được không? Dù là bạn hay thù thì cũng sẽ biết nhanh thôi."
Từ Gia Thịnh gật đầu: "Được, ngày mai ngươi làm ngay chuyện này rồi đưa thiệp chúc mừng."
Mặc dù vậy nhưng Từ Gia Thịnh vẫn không yên tâm, hiếm khi ông ta không có tâm tình đến chỗ tiểu thiếp mà ở chỗ của Tiền thị đắp chăn nói chuyện,
"Rốt cuộc là ai?" Từ Gia Thịnh lẩm bẩm nhưng không thể nghĩ ra.
Thành Tang là thành phố lớn nhất gần Bắc Nhung nên việc quản lý tương đối nghiêm ngặt, ban đêm sẽ có lệnh giới nghiêm.
Những người không liên quan thì không được phép đi dạo trên đường, các cửa hàng tới giờ liền phải đóng cửa và không được phép mở cửa.
Hiện tại Từ Gia Thịnh muốn đi nghe ngóng cũng không thể được.
Không biết tại sao mà Tiền thị cũng cảm thấy hoảng loạn.
Đó có thể là ai?
Phu thê hai người cứ thế mơ màng chìm vào giấc ngủ trong sự nghi hoặc.
Đột nhiên nửa đêm Từ Gia Thịnh mơ thấy hình ảnh nhạc phụ và nhạc mẫu đã chết, sắc mặt xanh đen lại đây tìm ông ta lấy mạng.
Đằng sau còn có Liễu Vân Nhi và thậm chí còn có một con quỷ há miệng đầy răng nanh lao tới.
Con quỷ nhỏ còn hung hãn hơn quỷ lớn, vồ lấy liền cắn ông ta.
Khi thấy rõ dáng vẻ của con quỷ nhỏ thì Từ Gia Thịnh hét lên: "Liễu Phán Nhi!"
Lúc này, Từ Gia Thịnh sợ hãi đến mức bật dậy khỏi giấc mơ.
Tâm thần của Tiền thị vốn dĩ đã bồn chồn, đột nhiên bị bừng tỉnh thì tim càng đập nhanh hơn, thình thịch, đầu óc bà ta đang trong trạng thái bất ổn.
Một lúc sau, Tiên thị mới dần bình tĩnh lại: "Lão gia, vừa rồi ngài hô cái gì? Sao ta lại thấy quen tai như vậy?"
Từ Gia Thịnh nghĩ tới con quỷ cắn cổ ông ta không chịu buông ra rồi lại nghĩ tới nữ nhi mình là Liễu Phán Nhi đã trốn khỏi nhà. "Ngươi còn nhớ Liễu Phán Nhi không?" Từ Gia Thịnh hỏi với sắc mặt khó coi: "Mười năm trước, nàng bỏ nhà đi mà không có tin tức gì, ta tìm được Mã Tam, trải qua thẩm vấn thì nói rằng nàng đã chạy trốn đến kinh thành để nhờ cậy thân thích. Lý tướng quân này tới từ kinh thành." "Không có khả năng!" Tiên thị lớn tiếng phản bác, điều bà ta hận nhất trên đời chính là Liễu Vân Nhi và Liễu gia. Có tiền thì ghê gớm lắm sao mà có thể đoạt nam nhân của người khác? Lúc ấy Tiền thị không dám hận Từ Gia Thịnh, không dám hận công công, bà bà nên dồn hết hận thù lên Liễu gia và Liễu Vân Nhi cũng như nữ nhi Liễu Phán Nhi của Liễu Vân Nhi và Từ Gia Thịnh.
Bà ta nghĩ rằng Liễu gia đã đoạt nam nhân của bà ta đi.
Thật ra thì Liễu gia vô tội đến nhường nào?
Đối với học giả lưu lạc bên ngoài nói phụ mẫu đều đã chết, không có thân thích và cũng không có con cái.
Liễu gia chỉ có một nữ nhi nên muốn tìm học giả ở rể, vô tình nữ nhi lại thích diện mạo anh tuấn nên chuyện vẹn cả đôi đường.
Chỉ không ngờ rằng Từ Gia Thịnh là một con sói đội lốt cừu, xấu xa lại độc ác. Trước khi thành thân còn biểu hiện rất khá nhưng sau khi thành thân liền từ từ để lộ ra đuôi cáo.
Liễu lão tháo gia đã phát hiện ra dấu vết mà Từ Gia Thịnh để lại và chuẩn bị tìm Từ Gia Thịnh để vạch trần.
Chỉ là còn chưa tới tay thì Từ Gia Thịnh liền động thủ và trực tiếp hạ độc. Nữ nhi vừa sinh ra chưa được bao lâu thì Liễu lão thái gia và Liễu lão phu nhân lần lượt qua đời.
Chỉ còn lại Liễu Vân Nhi xinh đẹp như hoa.
Từ Gia Thịnh cảm thấy sự tồn tại của Liễu Vân Nhi và Liễu Phán Nhi là bằng chứng để sỉ nhục ông ta đã từng ở rể.
Nhưng sau khi nhạc phụ, nhạc mẫu qua đời chưa được bao lâu, ông ta cũng không dám làm quá phận nên Liễu Vân Nhi mới có thể sống sót được vài năm. Sau đó, Từ Gia Thịnh dân nắm quyền kiểm soát Liễu gia thì hoàn toàn lộ ra. Ông ta không chỉ tiếp nhận phụ mẫu, thê tử và đám trẻ ở quê mà còn trực tiếp bắt Liễu Vân Nhi, đối với nữ nhi là Liễu Phán Nhi thì càng thờ ơ.
Từ Gia Thịnh cũng hy vọng dù Đức Thụy phu nhân có họ Liễu thì cũng không phải đứa đáng ghét Liễu Phán Nhi kia.
Chỉ cần không phải là Liễu Phán Nhi, chỉ cần không phải là hậu nhân của Liễu gia thì đổi thành người khác cũng không sao. "Hy vọng là không phải." Từ Gia Thịnh lau mồ hôi trên trán rồi nằm xuống.
Tiên thị cũng nằm xuống như không thể ngủ được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tiền thị đã chuẩn bị một phần quà khác và gửi thiệp chúc mừng, muốn được gặp Đức Thụy phu nhân.
Cùng lúc đó, Từ Gia Thịnh cũng tim được người hiểu biết trong quan phủ để hỏi thăm tên của Đức Thụy phu nhân là gì? Tin tức của quan viên tinh thông nhất, Đại Đô Thống không chỉ thống lĩnh quân sự mà có quyền quản lý chính quyền dân trong thời chiến.
DTV
Để có được mối quan hệ tốt thì đám quan viên này đương nhiên sẽ hỏi thăm tình hình của cấp trên trước.
Đại nhân nhỏ giọng trả lời: "Ngươi hỏi là đúng rồi. Ta nhận được từ chỗ đại ca của ta ở kinh thành nói rằng phu thê Đại Đô Thống là những người có năng lực."
"Lý đại tướng quân đã chiến thắng trong nhiều trận chiến, Đức Thụy phu nhân đã phát hiện hạt giống tốt, ngô và khoai làng trông bên trong trung tâm thương mại ở đây đều là do vị phu nhân này phát hiện."
Từ Gia Thịnh cười cười: "Mấy cái này mọi người đều biết. Ngươi có thể nói cho ta biết điều gì mà ta chưa biết không, chẳng hạn như tên của Đức Thụy phu nhân?"
Vu đại nhân cười: "Thật trùng hợp, Đức Thụy phu nhân có họ Liễu, cùng họ với nguyên phối của ngươi, là Liễu Phán Nhi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT