Miêu Nhi tỷ chỉ huy người làm dọn hết đồ đạc của phu nhân, tiểu thư và các thiếu gia.
Lúc này, bữa trưa đã chuẩn bị xong, người một nhà quây quần trong phòng ăn ở hậu viện và bắt đầu dùng bữa.
Trong lúc ăn, Lý Đại Bảo hỏi: "Mẫu thân, vừa rồi ta nghe người nhắc tới mã phu tên Mã Tam kia là ân nhân của người. Bây giờ hãy cử người đến hỏi thăm để chúng ta có thể trả ơn ông ấy."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Cũng được, sau khi ăn xong ta sẽ nhờ người đi hỏi thăm. Đúng rồi, còn có một người tên là Tiểu Thúy, trước đó nàng ta đã đem tiền tích cóp rất lâu tặng cho ta làm lộ phí. Chính là nhờ chỗ đồng bạc vụn mà nàng ta đưa cho mà ta mới có thể mua được quần áo để cải trang rồi mới có thể rời khỏi thành Tang." Lý Dung hỏi: "Mẫu thân, mẫu thân có muốn nhận thân với Từ gia không?”
Lý Nam hừ một tiếng: "Từ gia cũng xứng sao? Không xứng!"
Lý Tiểu Bảo cũng gật đầu: "Nương, không thể nhận. Cho dù họ có nhận ra người thì người cũng không được thừa nhận."
Liễu Phán Nhi mỉm cười và nhìn những đứa trẻ đang nghĩ mọi cách để bảo vệ nàng, trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp: "Nếu Từ gia tìm tới cửa thì ta sẽ thừa nhận ta là Liễu Phán Nhi còn về chuyện nhận thân thì quên đi, bọn họ thật sự không xứng."
Bọn nhỏ không ngừng đưa ra lời khuyên cho Liễu Phán Nhi khiến Lý Nguyên Thanh không thể can thiệp và chỉ có thể yên lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mấy đứa nhỏ còn không thấy mệt.
Bọn họ đã nắm được tình hình một nhà Từ Gia Thịnh ở thành Tang và còn có dòng họ Liễu gia ban đầu. Sau khi Liễu lão thái gia và Liễu lão phu nhân qua đời thì những người đó đã bị Từ Gia Thịnh mua chuộc, một số người bị ép buộc và dụ dỗ.
Mặc dù lúc đó Liễu Phán Nhi đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ Liễu gia nhưng mấy người này đã giả vờ câm điếc và trốn đến rất xa, tạo điều kiện cho Từ Gia Thịnh khinh nhục mẹ con nàng.
Hiện giờ Liễu Phán Nhi trở về, nàng có vài phần bất mãn với Liễu gia nhưng nàng không thể không liên kết với họ.
Dù gì thì Từ Gia Thịnh cũng là phụ thân của nàng, có rất nhiều chuyện nàng không thể ra mặt nhưng lại cần Liễu gia ra mặt.
Lý Đại Bảo nhận sơ đồ quan hệ và nói: "Mẫu thân, người nhìn đi, Từ Gia Thịnh có ba nhi tử và bốn nữ nhị, trong đó có hai nhi tử và một nữ nhi còn lớn hơn người. Từ Gia Thịnh trước khi thành hôn đã giấu giếm chuyện sinh con với thanh mai trúc mã trước kia..."
"Còn lại một nhi tử và hai nữ nhi nhỏ hơn người. Ngoài ra Từ Gia Thịnh đã nạp thiếp vào tháng trước, đúng là thời điểm nóng. Nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp kia mở xưởng lụa, tháng này đã đổi thành cửa hàng lớn...
"Ngoài ra còn có dòng bên của Liễu gia, tuy rằng mấy năm gân đây đều được Từ Gia Thịnh giúp đỡ nhưng căn bản không được phép can thiệp vào ruộng dâu và xưởng sản xuất của Liễu gia. Đám người này ăn bám vào Từ Gia Thịnh, trong số họ không có mấy người có triển vọng và ngược lại còn có một số người nghiện cờ bạc, khốn cùng, suốt ngày chỉ biết ở trước mặt Từ Gia Thịnh vẫy đuôi lấy lòng." "Bây giờ có được tin tức này, ta đã sẵn sàng đánh bại từng người một rồi bắt họ phải trả giá cho những sai lâm trước đây." Liễu Phán Nhi nghe kế hoạch của Lý Đại Bảo rồi gật đầu: "Đại Bảo, con đưa kế hoạch này cho ta, ta sẽ sắp xếp. Về phần con, việc chủ yếu bây giờ của con là làm thể nào để cái thiện quy trình và công thức xi măng." "Thời gian của con quý giá như vậy, cái đầu thông minh thì có thể dùng để làm nhiều chuyện hơn chứ không phải dành cho đám người nhàm chán này, họ không xứng."
Lý Đại Bảo lắc đầu: "Mẫu thân, mục đích ban đầu của ta là nỗ lực phấn đấu và không ngừng tiến bộ không chỉ vì muốn bản thân sống tốt mà ta còn muốn báo đáp công ơn của phụ thân, mẫu thân. Bây giờ có cơ hội để làm, nếu người không cho ta làm thì sự nỗ lực, tiến bộ của ta có ích gì chứ?"
Câu nói này thực sự khiến Liễu Phán Nhi không nói nên lời, nhưng mà nàng rất cảm động.
"Những việc này cũng không thể làm được trong ngày một ngày hai, nếu không thì có gì vui2 Còn con, một bên vừa bận rộn công việc, một bên thu thập tin tức xấu của những người này rồi từ từ xử lý bọn họ. Con cảm thấy thế nào?"
Lý Đại Bảo suy nghĩ rồi cảm thấy mẫu thân nói có lý: "Mấy người này có liên quan đến tính mạng con người mà muốn một tay che trời. Chúng ta không cần ra tay đối phó bọn họ, chỉ cần tìm những nạn nhân cũ thì cũng có thể báo thù." Liễu Phán Nhi gật đầu: "Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn chăng? Hãy làm rõ cái c.h.ế.t của những người này, chúng ta vừa quang minh chính đại lại vừa có thể giải quyết bất bình cho người dân, rất tốt!"
DTV
Lý Đại Bảo suy nghĩ rất sâu sắc. Đến tối, Liễu Phán Nhi bảo đám trẻ về nghỉ ngơi.
Sự mệt mỏi khi đi đường chỉ có thể được giải tỏa bằng cách nghỉ ngơi thật tốt. Tinh thân phấn chấn chỉ có thể tạm thời bớt mỏi mệt chứ không thể giải quyết triệt để.
Về lâu dài cũng không tốt cho sức khỏe. Tối đến, Lý Nguyên Thanh mang một xấp tư liệu dày đặt ở trước mặt Liễu Phán Nhi. "Cái gì vậy?" Liễu Phán Nhi ngồi trên giường vươn vai.
Lý Nguyên Thanh cười nói: "Đừng tưởng rằng ta thật sự không làm gì, ta đã phái người tới định cư bên thành Tang để bí mật điều tra Từ gia."
"Thứ nàng và bọn nhỏ tra được đều có ở chỗ ta. Ngay cả Tiểu Thúy mà nàng nói và tiền bối Mã Tam cũng được ghi chép trong đây.
Liễu Phán Nhi nghe vậy liền lập tức xuống giường và lật xem từng cái mội. Nàng đi tới ôm chặt Lý Nguyên Thanh: "Chàng thật tốt."
Lý Nguyên Thanh cười nói: Không có năng lực thì thôi, sau này có năng lực có tiền, hơn nữa còn có người nên vừa hay chọn vài người tới định cư ở thành Tang. Những người này ở cách thành Tang không xa, với sự hỗ trợ của ta liền bắt đầu kinh doanh nhỏ ở thành Tang."
"Mã gia gia mà nàng nhớ mãi hiện giờ cũng cao tuổi, đã từng bị bệnh nặng và bị đuổi khỏi Liễu gia, người của ta đã đưa đi, giờ được sắp xếp ở một viện nhỏ trong thành."
"Về Tiểu Thúy năm đó giúp nàng nhưng nàng ta quá bình thường cho nên cũng không bị phát hiện, vẫn luôn làm việc ở Từ gia. Sau đó gả cho nhi tử của người làm vườn, sinh được hai nhi tử một nữ nhi, cuộc sống ở Từ gia tuy kham khổ nhưng vẫn yên ổn."
Điều mà Liễu Phán Nhi muốn biết nhất chính là hai người này: "Ngày mai ta sẽ đi thăm Mã Tam gia gia trước, còn Tiểu Thúy, bây giờ nàng ta và trượng phu cùng nhau quản lý hoa viên của Từ gia, cách vài ngày nàng ta sẽ đào một ít đất mùn màu mỡ trên núi ở ngoại thành để trồng hoa, muốn gặp cũng rất dễ dàng."
Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Được, nàng có thể sắp xếp. Nhưng mà gần đây ta bận rộn với công việc, ở đây đang bị hạn hán. Mảnh đất của chúng ta cũng không được tốt lắm, thiếu nước, phải làm sao mới có thể giữ được nước? Nàng có biện pháp nào tốt để trồng củ cải đường và lúa mì không?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta đã kiểm tra tư liệu trong không gian, phủ đất bằng cát và đá thì có thể duy trì độ ẩm và giảm bớt nước bị bốc hơi, có thể tăng cường hiệu quả trồng ngô và lúa mì một cách đáng kể."
Lý Nguyên Thanh nghe thế liền bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, trách không được trước đó nàng đã chỉ đạo người làm như vậy. Ngày mai chúng đi xem rồi tính gieo trồng lúa mì thế nào có được không?"
Liễu Phán Nhi xua tay: "Chàng còn có nhiều việc như vậy, chuyện ngoài ruộng cứ giao cho ta. Việc đánh dấu số lượng và vị trí nơi thí nghiệm chỉ cần một mình ta xử lý là được."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Vậy cũng được, ta bận việc phải đảm bảo biên giới ổn định và quyết không để Bắc Nhung làm hại dân chúng ở biên giới Đại Chu ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT