"Cho dù ta có công khai thân phận là người của Liễu gia ở Tang thành, Người phụ thân ở rể đó của ta có thể dựa vào thân phận để đặt điều này nọ. Nhưng bây giờ ta không còn là Liễu Phán Nhi không có nơi nương tựa, phải ăn đồ nguội lạnh kia nữa rồi." "Ta đã được phong làm nhị phẩm cáo mệnh, trượng phu của ta là Đại đô thống nắm trong tay đại quân của cả phương Bắc, ta còn sợ ai sao?" "Ta có nhiều cách để dạy dỗ bọn họ, nhưng ta muốn cho tất cả mọi người ở thành Tang biết rằng Liễu gia Tang thành là tâm huyết của ngoại tổ phụ ta. Ta muốn kẻ lòng lang dạ thú Từ Gia Thịnh đó, mất hết thanh danh, c.h.ế.t không được tử tế." "Đặc biệt sau khi trải qua giấc mộng kia, nàng như thực sự đã nếm thử những thứ đồ ôi thiu đó, còn bị nhi tử và nữ nhi của Từ Gia Thịnh đánh đập.

Người tranh nhau một hơi thở, Phật tranh một nén hương.

Liễu Phán Nhi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Nàng muốn làm gì thì cứ làm, ta ủng hộ nàng."

Nếu đến cả sức chút thực lực cơ bản này cũng không có, thì công sức hắn cố gắng thăng tiến từng ngày thật sự là không đáng.

Liễu Phán Nhi đã hoàn toàn hồi phục, hoạt động lại giống như mọi khi.

Nàng thu xếp đồ đạc cho Lý Nguyên Thanh, chuẩn bị tiễn hắn trở lại Kim Lăng. Lý Nguyên Thanh thấy Liễu Phán Nhi đang chuẩn bị đồ càng lúc càng nhiều, không khỏi bật cười: "Lần này đi Kim Lăng, ta phải xử lý công vụ. Ước chừng trong tháng Giêng này sẽ làm xong, muộn nhất là giữa tháng hai, ta sẽ trở về. Nàng chuẩn bị nhiều đồ đạc cho ta như thế, đến lúc đó ta còn phải mang ngược trở về mất. "

Liễu Phán Nhi khẽ cười: "Trước đây không có điều kiện, bây giờ có điều kiện rồi phải biết hưởng thụ chứ. Chàng không câu nệ tiểu tiết, nếu ta không chú ý đến, thì chàng cũng chẳng biết cách để hưởng thụ cuộc sống đâu."

Lý Nguyên Thanh cười: "Được rồi, nàng bỏ nhiều thuốc mỡ vào cho ta đi, ta không quen dùng mấy thứ đồ làm sạch răng ở nơi này."

Liễu Phán Nhi nghe vậy, không nhịn được bật cười, một hộp kem đánh răng đã đủ làm thỏa mãn Lý Nguyên Thanh, hắn vẫn dễ tính như vậy.

Mặc dù chỉ thu dọn đơn giản nhưng vẫn cần tới hai chiếc xe lớn.

Lý Nguyên Thanh chê ngồi xe ngựa quá chậm, hắn không đợi nổi nữa mà cưỡi ngựa, định dẫn người chạy thẳng tới Kim Lăng.

Có một số việc cần phải nói rõ với Mạnh Thế Đức để tránh trường hợp trao đổi không êm đẹp, ảnh hưởng đến việc lớn. Mạnh Thế Đức thấy Lý Nguyên Thanh dặn dò tỉ mỉ, cảm thấy không cần thiết để ý lắm: "Lý hiền đệ à, đó chỉ là một nước Oa nhỏ bé, có phải ngươi lo quá rồi không? Một nước nhỏ xíu, hơn nữa còn ở trên biển xa xôi, thật sự không đáng để tâm.”

Lý Nguyên Thanh nghe vậy thì thở dài: "Có quá nhiều người suy nghĩ như ngươi rồi, từ đầy tớ, thương nhân cho đến các vị quan lớn, thậm chí cả bệ hạ cũng nghĩ như ngươi, mọi người đều cảm thấy nước Oa không đáng để tâm”"

“Nhưng mọi người đừng quên, người xưa thường nói không sợ bị trộm, bị sợ có kẻ trộm rình rập* thôi. Trong một năm ở Kim Lăng với Cố đại nhân, ta đã nhận thấy rõ chúng ta đã đánh giá thấp nước Oa."

* Câu này có nghĩa là bị mất trộm thì cũng mất rồi, còn nếu biết có trộm rình rập thì lúc nào cũng lo lắng không yên.

"Vì nước Oa là một đảo quốc nên tài nguyên thiên nhiên cực kỳ thiếu thốn. Do đó, họ không giáo dục hài tử tự lập, tự cường mà cổ vũ chúng nếu có năng lực thì cứ tới Đại Chu cướp bóc. Đại Chu có vàng bạc châu báu, có của ngon vật lạ, có tất cả mọi thứ..."

"Không chỉ vậy, họ còn lén định cư ở những nơi vắng vẻ trên khắp Đại Chu, sinh sống từ thế hệ này sang thế hệ khác để trở thành người Đại Chu nhưng trong lòng họ thì họ vẫn là người nước Oa, họ sẽ học tập, thi cử để tiến vào quan trường nước ta. Năm ngoái đã tra ra được ba người như vậy, có lẽ số người chưa điều tra được còn nhiều hơn."

"Hơn nữa, trong những thành trì lớn ở Đại Chu, đâu đâu cũng có kỹ nữ nước Oa, họ thu thập tin tức hoặc trở thành thiếp của những gia đình giàu có hoặc mấy vị quan trong trường. Mạnh huynh, họ xâm nhập vào nước nhiều như vậy, ngươi vẫn cảm thấy như vậy không đáng để tâm ư?" Mặc dù năm ngoái, Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu đã liên kết với nhau, cộng thêm sự đầu hàng của Sakurako nên đã bắt được rất nhiều gian tế nước Oa nhưng chắc chắn vẫn còn gian tế đang ẩn núp. Sau khi nghe Lý Nguyên Thanh nói, vẻ mặt vốn không quan tâm của Mạnh Thế Đức lập tức trở nên nghiêm túc. "Lý hiền đệ, thảo nào ngươi lại nghiêm túc đến thế. Còn chỗ nào cần chú ý không, ngươi mau nói để ta ghi lại." Mặc dù Mạnh Thế Đức là người thô lỗ nhưng rất có năng lực, trong thô lỗ lại có chút cẩn thận, hoặc cũng có thể nói sự thô kệch đó chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang của hắn.

Nếu hắn muốn làm việc gì thì chắc chắn sẽ cực kỳ nghiêm túc.

Lý Nguyên Thanh nói hết tất cả những gì hắn biết cho Mạnh Thế Đức, Mạnh Thế Đức không nhớ hết ngay được nên đã tìm tâm phúc ghi lại để tránh quên.

Cũng may Lý Nguyên Thanh đã chuẩn bị cơ sở xong, Mạnh Thế Đức chỉ cần làm theo thì sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn. Gần như ngày nào Lý Nguyên Thanh cũng dẫn Mạnh Thế Đức ra ngoài, mọi chuyện đều phải chuẩn bị kỹ càng.

Một tháng sau, Lý Nguyên Thanh đã kể hết tất cả cho Mạnh Thế Đức, hơn nữa cũng nói cho hắn biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này và những dự tính táo bạo của mình.

Mạnh Thế Đức biết chỉ cân hắn giải quyết xong chuyện này thì xem như đã lập công lớn. Đồng thời, lúc này, Mạnh Thế Đức đã hoàn toàn bội phục Lý Nguyên Thanh, hắn đánh giặc không bằng Lý Nguyên Thanh, xử lý quân vụ ở địa phương cũng không bằng.

Hôm nay là ngày Lý Nguyên Thanh lên đường về, Mạnh Thế Đức và Kim Lăng Hầu đều tới tiễn hắn.

"Lý huynh, chúc huynh đi đường bình an, từng bước thăng quan." Mạnh Thế Đức chắp tay cười nói.

Đi theo bên cạnh Lý Nguyên Thanh cả tháng, Mạnh Thế Đức đã học hỏi được rất nhiều, cảm thấy rất biết ơn Lý Nguyên Thanh, càng muốn làm sui gia với Lý Nguyên Thanh hơn.

Nhà hắn có ba đứa nhi tử, nhà Lý Nguyên Thanh lại có ba nữ nhi, chỉ cần hắn cố gắng hơn thì có lẽ thật sự có thể kết đôi. Có điều, nghĩ đến hài tử nhà Lý Nguyên Thanh, đứa nào đứa nấy cũng tốt, hắn quyết định sau khi về sẽ tự mình dạy dỗ ba đứa nhi tử nhà mình. Đời này, hắn có tiên đồ nhưng không có nghĩa là ba nhi tử của hắn cũng có tiền đồ. Đám nhi tử không có tiền đô chắc chắn sẽ không thể lọt vào mắt Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân.

Kim Lăng Hầu cười: "Lý hiên đệ, hẹn ngày sau gặp lại ở kinh thành."

Lý Nguyên Thanh cũng cười: "Được. Hầu gia, Mạnh huynh, xin dừng bước."

Nói xong, Lý Nguyên Thanh lên ngựa, lại chắp tay cáo từ hai người.

DTV

Dù sao cũng bàn xong chuyện công rồi, không còn chuyện gì khác để nói. Còn chuyện riêng thì Lý Nguyên Thanh lười nói nhiều với Mạnh Thế Đức.

Tên khốn có ba đứa nhi tử này cứ suốt ngày muốn làm sui gia với hắn.

Mặc dù Mạnh Thế Đức không tệ, bây giờ nhi tử hắn nhìn cũng tạm ổn nhưng dù sao bọn nhóc đó cũng còn nhỏ, ai biết sau này thế nào?

Ba khuê nữ nhà hắn cũng còn nhỏ, đương nhiên không vội. Hơn nữa, dù muốn chọn sui thì cũng là hắn và Liễu Phán Nhi cùng nhau chọn sui, chiếm thế chủ động, không thể để người khác lựa chọn hài tử của hắn.

Tuy bình thường Lý Nguyên Thanh làm việc rất công bằng nhưng khi ở nhà, đứng giữa người thân và người ngoài thì hắn luôn tiêu chuẩn kép như vậy.

Một đường cưỡi ngựa không dừng, Lý Nguyên Thanh muốn mau về đến nhà. Liễu Phán Nhi đã nhận được tin của Lý Nguyên Thanh, giờ đang ở nhà thu dọn hành lý.

Sau khi tới kinh thành, có lẽ cuối năm này hoặc đầu năm sau thì họ sẽ phải tới thành Tang ở phương Bắc.

Họ không có nhiều thời gian nên cần phải mang rất nhiều đồ. Liễu Phán Nhi thu dọn hành lý, Lưu thị cũng tới giúp nàng, trân trọng từng giây còn được gặp nàng. "Phán Nhi, ta biết lần này bọn muội đi, chắc hẳn rất lâu mới quay về. Trong nhà còn có ta, bọn muội không cần lo đâu." Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Tiểu Hoa tỷ, ta yên tâm mà. Nếu có cơ hội, ta sẽ tranh thủ dẫn bọn nhỏ quay về." "Nếu thật sự bận đến mức không về được thì ta sẽ phái người về sắp xếp, chắc chắn sẽ không đối xử tệ với A Phương và A Lệ. Lưu thị cười: "Cho dù bọn muội không về thì ta cũng hiểu được tấm lòng của bọn muội mà. Chuyện của triều đình quan trọng hơn, không cân lo chuyện trong nhà." Sau khi thu dọn xong, Liễu Phán Nhi ngồi xuống, cầm tách trà Miêu Nhi bưng tới, uống mấy ngụm.

"Tiểu Hoa tỷ, sau khi ta đi, nếu ta và Nguyên Thanh đi lâu không về, tỷ phải phái người giám sát kỹ Diêm thị và Tiểu Mai đó."

"Nếu họ có khó khăn gì thì tỷ cứ phái người giúp đỡ. Chúng ta và họ không có ân oán gì cả, muốn trách thì phải trách đôi lão già ác độc kia."

Nghe vậy, Lưu thị gật đầu, cười nói: "Được, muội cứ yên tâm, ta sẽ để ý chuyện này. Cho dù thế nào thì ta và họ cũng xem như từng đồng mệnh tương liên.”

"Đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà Diêm thị vẫn có thể nuôi nữ nhi sống tốt, chứng tỏ nàng ta cũng là một người kiên cường, khiến ta bội phục."

Liễu Phán Nhi cảm khái: "Đúng vậy. Vốn dĩ ta còn lo, bây giờ thì yên tâm rồi. Chỉ cân cho một con đường sống là đã có thể sống tốt." Lưu thị nhìn Liễu Phán Nhi với ánh mắt ngập tràn sự biết ơn, nàng ấy nắm tay Liễu Phán Nhi, đôi mắt ửng đỏ.

"Là muội và Nguyên Thanh đã tiếp thêm sức lực cho ta và Diêm thị. Nếu không có bọn muội, cho dù chúng ta có ở lại Giang Nam thì cũng không thể sống thuận buồm xuôi gió như bây giờ."

Liễu Phán Nhi cười: "Chúng ta là người một nhà, phải đồng cam cộng khổ. Sau này cuộc sống sẽ tốt thôi, tỷ đừng lo."

Lúc Liễu Phán Nhi và Lưu thị đang thương lượng, Ngưu Nhi muội từ ngoài bước vào: "Phu nhân, Diêm thị của cửa hàng tơ lựa trấn Hắc Sa tới cầu kiến."

Liễu Phán Nhi và Lưu thị đều sửng sốt, cả hai nhìn nhau, không hiểu sao Diêm thị lại tới đây?

Lưu thị nhỏ giọng nói: "Chắc là nàng ta tới tiễn muội đấy?"

Liễu Phán Nhi suy tư một lát rồi nói: "Để nàng ta vào đi."

Ngư Nhi muội dẫn Diêm thị bước vào, nàng ta đội mũ, đeo khăn che mặt.

Liễu Phán Nhi nói với Miêu Nhi tỷ: "Miêu Nhi, ngươi cũng lui ra đi, đứng ngoài trôm nom."

"Dạ, phu nhân.” Miêu Nhi đồng ý, lui ra ngoài.

Sau khi mọi người đều ra ngoài, Diêm thị cởi mũ, tháo khăn che mặt: "Tiểu Hoa tỷ, Phán Nhi, ta chưa báo trước đã tới, mong hai người không phiền."

Mấy năm qua, Diêm thị vẫn luôn biết rõ mọi chuyện trong thôn Cát Tường và trấn Cát Tường, đương nhiên cũng biết hai nữ nhi của Lưu thị nhờ đi theo Liễu Phán Nhi mà có được một mối hôn sự tốt.

Có điều, người trong thôn Cát Tường đều biết nàng ta và nữ nhi, biết rõ quá khứ xấu xa của hai người.

Diêm thị muốn nữ nhi dựa vào thân phận của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh để có được một cuộc hôn nhân tốt nhưng hoàn toàn không khả thi.

Bởi vì họ chỉ cần nhận là Nhị tẩu và điệt nữ của Lý Nguyên Thanh, mọi người sẽ lập tức biết lai lịch của họ, vì thế nên họ chỉ có thể tiếp tục mai danh ẩn tích.

Hiện tại, hai người họ đang mở một cửa hàng tơ lụa ở trấn Hắc Sa, mỗi năm đều kiếm được không ít tiền.

Đây đều là nhờ Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi giúp nàng ta và nữ nhi.

Lúc trước, khi người ở thôn Cát Tường tới trấn Hắc Sa làm ăn, nàng ta đã lấy khăn che mặt nên không có ai nhìn rõ mặt nàng ta nhưng nữ nhi Tiểu Mai lại bị người khác thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play