"Con còn nhớ rõ trước khi mẫu thân lâm chung, có dặn con hãy đến nương tựa bên dì, cho nên con lập tức chạy đến. Người có phải là dì con không?” Nước mắt Lưu Vân Hoa đã sớm giàn dụa: "Tên trời đánh Từ Gia Thịnh, năm đó nếu không nhờ có dượng thì sao hắn ta có được ngày hôm nay? Vậy mà giờ không chỉ chiếm đoạt gia nghiệp, lại còn trơ tráo muốn hại c.h.ế.t con, đúng là tán tận lương tâm." "Phán Nhị, ta chính là Lưu Vân Hoa, chính là di mẫu của con. Sau này, nơi này chính là nhà của con, chờ con lớn lên, dì mới tính bàn việc hôn sự cho con. Con yên tâm, chỉ khi con vừa ý và bằng lòng, thì mới quyết định, tuyệt đối không ép buộc con." Liễu Phán Nhi mỉm cười, người phụ nữ mập mạp nhiệt tình này, chính là di mẫu của nàng. Thật tốt, nàng đã có một gia đình một lần nữa rồi.

Dì Lưu Vân Hoa và dượng Chu Tự Thành có hai người con trai, họ đều đã kết hôn, và thậm chí còn có tôn tử tôn nữ.

Liễu Phán Nhi đến, vừa hay bù đắp nỗi tiếc nuối không có nữ nhi của Lưu Vân Hoa, lúc này bà ấy đang ở hậu viện sắp xếp một gian phòng cho Liễu Phán Nhi. Đấn tối, tất cả công việc của quán trọ đều đã được hoàn thành.

Toàn bộ người Chu gia tụ tập lại một chỗ, Chu Tự Thành nói với hai nhi tử và nhi tức phụ: "Đây là biểu muội của các con, nàng đến từ thành Tang. Năm đó tổ phụ của nàng có ân với ta và nương của các con, nếu không nhờ có lão gia nhân nhà nàng cứu trợ, chúng ta cũng không có khả năng đến thành Tây Bắc an cư lạc nghiệp."

Lưu Vân Hoa nói thêm ở trước mặt mọi người: “Sau này Phán Nhi chính là con gái ta, các con sẽ trở thành huynh muội ruột thịt. Hai huynh đệ Chu gia không có muội muội, hiện tại có thêm một biểu muội, dĩ nhiên cũng cực kỳ vui mừng.

Chu Đại Lang cười nói: "Không ngờ rằng chúng ta sẽ có muội muội, Phán Nhị, muội cứ an tâm sống lại đây, nơi này chính là nhà của muội. Tuy rằng phong cảnh ở Tây Bắc chúng ta không đẹp bằng thành Tang, nhưng người ở nơi đây rất hào sảng, lại ít quy củ, chỉ cần không vi phạm luật pháp, thì muội muốn làm gì cũng được."

Chu Nhị Lang cũng cười nói: “Đúng vậy, núi cao nước xa, muội đã đến thành Tây Bắc, vậy thì hãy coi như đây là nhà của mình. Tuy rằng nhà chúng ta không phải đại phú đại quý gì, nhưng vẫn có thể ăn no mặc ấm."

Liễu Phán Nhi vui vẻ đáp: "Đa tạ đại biểu ca, nhị biểu ca."

Đại biểu tẩu cầm thước kẻ, đi đến bên cạnh Liễu Phán Nhi: "Biểu muội, suốt đường muội đã mặc đồ của nam nhân, tuy đúng là để giảm bớt phiền phức, nhưng suy cho cùng muội vẫn là nữ tử. Để ta lấy số đo của muội, may y phục cho muội, để khi mặc trang phục của nữ nhân sẽ đẹp hơn."

"Đa tạ đại biểu tẩu." Liễu Phán Nhi cũng biểu lộ sự cảm ơn của mình, trên đường tới đây, nàng nhìn thấy đồ chơi nhỏ cũng mua một ít, không ngờ vậy mà lại có ích. Tỷ muội bọn họ nhận được lễ vật từ nàng nên đối xử với nàng rất nhiệt tình.

Nhị biểu tẩu cầm một kiểu giày và nói: "Nào nào, để ta may hai đôi giày cho biểu muội, đồ ở ngoài mua vừa mắc lại còn dễ rách.”

Liễu Phán Nhi mỉm cười vui vẻ: "Đa tạ nhị biểu tẩu."

Hai đứa nhỏ cũng vì được Liễu Phán Nhi mua cho kẹo ngon mà vui vẻ không thôi, vây quanh Liễu Phán Nhi gọi cô cô.

Bởi vì Liễu Phán Nhi là một nữ hài tử, nên sớm muộn gì nàng cũng sẽ gả ra ngoài, hơn nữa trên người Liễu Phán Nhi còn có chút bạc, nhiêu đó đã đủ làm của hồi mon.

Vậy nên, toàn bộ người Chu gia đều tiếp nhận Liễu Phán Nhi.

Liễu Phán Nhi đã sắp xếp xong chuyện ở thành Tây Bắc, đang tìm cơ hội để lẻn vào đại doanh, nhưng việc này không hề dễ dàng.

Nhớ đến trong đại doanh có gian tế, Liễu Phán Nhi lập tức không dám tùy tiện giao phong thư nhờ gửi đi.

Cho đến một hôm, trong quân doanh có người đến quán trọ Cát Tường mua rượu, muốn vận chuyển vào quân doanh. Liễu Phán Nhi cảm thấy đây chính là cơ hội, vì thế nàng lại cải thành nam nhân, đi giao rượu với đại biểu ca. Dì Lưu lo lắng: "Thật ra đại biểu ca có thể tự mình đi giao rượu, không cần con đi theo, dù gì con vẫn là một cô nương, trong đại doanh lại toàn là nam tử." Tay Liễu Phán Nhi lấy một chút tro ở đáy nồi rồi bôi khắp mặt, khẽ nói: "Đó là quân doanh, hơn nữa trên xe còn có nhiều rượu như vậy, nếu con đi theo sẽ càng thêm ổn thỏa." "Con đi theo, còn có thể giúp đại biểu ca đẩy xe, còn có thể ở phía sau giúp huynh ấy trông mấy vò rượu. Dì, dì đừng lo cho con." Chu Đại Lang cười nhẹ: "Nương, biểu muội muốn di thì cứ để cho nàng đi theo đi. Dù sao nàng đã cải trang thành nam tử, từng lời nói, hành động của nàng cũng y hệt nam nhân, nếu không nàng cũng không thể đến Tây Bắc dễ dàng như vậy rồi."

"Thật ra Phán Nhi lợi hại hơn người nghĩ nhiều, không cân phải lo lắng. Phán Nhị, đi thôi, dù sao quân doanh cũng không phải đầm rồng hang hổ, mà chúng ta cũng chỉ tới đưa rượu mà thôi."

Thấy nhi tử và cháu gái đã nói tới vậy thì lúc này Lưu di mẫu mới gật đầu, căn dặn cẩn thận: "Nhớ đi sớm về sớm, tối nay một nhà chúng ta sẽ cùng ăn lẩu đấy." "Vâng ạ, dì yên tâm." Liễu Phán Nhi cười nói: "Đại biểu ca, chúng ta đến quân doanh có bị lục soát không?”

Chu Đại Lang cười cười: "Không lục soát, hơn nữa tháng nào chúng ta cũng đến quân doanh đưa rượu một lần, người ở đó quen biết ta, nên sẽ càng không kiểm tra." Dù đã nói vậy, nhưng Liễu Phán Nhi vẫn vô cùng cẩn thận, nàng cột thư vào sau ong quan.

Biểu ca ngôi đằng trước lái xe bò, Liễu Phán Nhi thì đi theo sau, thời thời khắc khắc đều trông coi mấy vò rượu trên xe. Bởi vì trên xe chứa quá nhiều rượu, nên xe bò cũng đi rất chậm, sau khi đi được một quãng đường dài, nàng đã trông thất đại doanh Tây Bắc ở phía xa.

"Biểu muội, đó chính là đại doanh. Đến đại doanh, ta sẽ gọi muội là biểu đệ." Chu Đại Lang nhắc nhở, đề phòng biểu muội nói lỡ miệng.

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta biết rồi, biểu ca.”

Càng tới gần đại doanh, hình bóng của Lý Bách Hộ trong đầu Liễu Phán Nhi lại càng rõ ràng.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không biết bọn họ còn sống hay đã chất.

Cô sẽ cố gắng hết sức để gửi được thư đi, nhưng chỉ khi nàng có thể giữ cho mình an toàn. Nàng vượt qua muôn trùng khó khăn để có thể tới nương tựa dì, chính là vì muốn được sống tốt, không muốn c.h.ế.t đi.

Lính gác cổng quả thực có quen biết Chu Đại Lang, sau khi được Chu Đại Lang cho một vò rượu nhỏ, cũng không kiểm tra mà trực tiếp cho Chu Đại Lang và Liễu Phán Nhi tiến vào trong.

Liễu Phán Nhi theo sát ngay sau đại biểu ca, đi tới phòng bếp của doanh trại thì vận chuyển từng vò rượu trên xe bò xuống.

Người cầm đầu trực tiếp đưa cho Chu Đại Lang hai mươi lượng bạc: "Đây là tiền rượu lần này, dù đã uống rượu ở nhiều nơi, nhưng rượu nhà ngươi vẫn ngon nhất."

Chu Đại Lang cười khanh khách: “Đa tạ Từ bách hộ đã coi trọng, riêng bình rượu này chúng ta đặc biệt dành để hiếu kính ngài, kính xin ngài nhận lấy."

Từ bách hộ nhận bình rượu, cực kỳ hài lòng: "Vẫn là tiểu tử nhà ngươi có tâm. Trong yến tiệc mừng thắng trận lần này, ta sẽ nói tốt vài câu về ngươi, lần sau sẽ còn đến chỗ ngươi mua rượu."

Chu Đại Lang khom lưng gật đầu: "Đa tạ Từ bách hộ."

Liễu Phán Nhi thấy sắp phải đi thì vội vàng mở miệng nói chuyện: "Thành Tây Bắc chúng ta có được cuộc sống an bình, là nhờ có sự hy sinh của các chư vị tướng sĩ nơi biên cương chiến đấu đổi lấy."

"Mặc dù chúng ta chỉ là những người dân bình thường, nhưng trong lòng chúng ta đều cảm thấy rất biết ơn! Từ bách hộ, đa ta các người."

Lúc này Từ bách hộ mới nhìn về phía tiểu ca mặt đen phía sau, hắn không phải Chu Tam Lang, nhưng mà tiểu huynh đệ này nói chuyện lại khá dễ nghe: "Đại Lang, đây là ai vậy?” Chu Đại Lang không nghĩ tới biểu muội lại đột nhiên mở miệng như vậy, vội vàng giải thích: "Đây là biểu đệ của ta, hôm nay Nhị Lang có việc, nên hắn đến giúp ta đi giao rượu." "Ồ, tiểu huynh đệ này rất biết nói chuyện. Lần này Thái tướng quân chúng ta đại thắng, nên đại tướng quân của bọn ta tổ chức ăn mừng công trạng của Thái tướng quân. Được rồi, ta không giữ các ngươi thêm nữa, dù sao nơi này vẫn thuộc khu vực trọng yếu của doanh trại." Chu Đại Lang gật đầu cười trừ: "Từ bách hộ bận rộn trăm bề, chúng ta về đây ạ, tuyệt đối không làm chậm trễ ngài." Nói xong, Chu Đại Lang dẫn Liễu Phán Nhi rời khỏi đó.

Liễu Phán Nhi ngồi ở đằng sau xe bò, nội tâm đã xáo trộn thành một mớ hỗn độn, Thái tướng quân vậy mà lại thật sự xuất hiện ở đây!

Rõ ràng tên Thái tướng quân này là phản tặc, ông ta cấu kết với bọn người nước Tây Vân, làm sao có thể lập được đại công cơ chứ?

Nếu thật sự lập được nhiêu công trạng, thì chắc chăn chỉ là giả.

Nếu đã là giả, vậy thì toàn bộ quân lính đều đã bị lừa rồi, thậm chí ngay cả Triệu tướng quân cũng bị ông ta đánh lừa, đừng nói là toàn bộ đại quân, mà ngay cả thành Tây Bắc đều đang gặp nguy hiểm. Chu Đại Lang ngồi đằng trước chạy xe bò thấy biểu muội ở phía sau không nói lời nào, cười hỏi: "Phán Nhi, vẫn là muội biết cách nói chuyện, Từ bách hộ vừa rồi rất vui vẻ, nếu không cũng sẽ không nói cho chúng ta biết đây là yến tiệc mừng chiến thắng của Thái tướng quân." LailaThaituong quan nayl

DTV

Liễu Phán Nhi không am hiểu về chuyện trong quân đội, hỏi: "ai biểu ca, đại doanh Tây Bắc chúng ta là do tướng quân nào thống lĩnh?"

Chu Đại Lang cười nhẹ và đáp: "Muội thấy hứng thú với việc này hả?"

Liễu Phán Nhi tươi cười: "Trong suốt chặng đường ta lang bạt tới Tây Bắc, để sống sót ta phải mắt quan sát sáu phương, tai nghe tám hướng."

"Về sau ta sẽ sinh sống ở thành Tây Bắc, vì vậy đương nhiên ta phải nắm rõ mọi chuyện trọng yếu trong thành Tây Bắc rồi."

Chu Đại Lang nghe thấy biểu muội nói vậy thì cười ha ha, cũng cảm thấy biểu muội của hắn thông minh xuất chúng. "Biểu muội, chẳng trách muội suốt ngày tự khen mình thông minh. Tình hình của thành Tây Bắc chúng ta nhìn thì có vẻ tồi tệ, nhưng thật ra tài nguyên lại khá phong phú. "Hiện tại quân Tây Bắc là do Cố lão tướng quân lĩnh binh, Triệu tướng quân là phó tướng, Thái tướng quân cũng là phó tướng nhưng lại lập vô số chiến công." "Cả thành Tây Bắc đều đang đồn rằng sau khi Cố lão tướng quân về hưu, khả năng cao Thái tướng quân sẽ là người thay thế vị trí đại tướng quân”"

Vừa nghe thấy vậy, nội tâm Liễu Phán Nhi lập tức rơi lộp bộp.

Thái tướng quân này nắm quyền lực lớn mạnh trong quân đội, nàng tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng điều quan trọng là nàng gặp Triệu tướng quân bằng cách nào đây?

Nghe vậy, Liễu Phán Nhi nói: "Đại biểu ca, lân sau giao rượu, ta sẽ uống cùng huynh! Ra ngoài xem xem, có thể mở mang kiến thức, có thêm bản lĩnh."

Chu đại gật đầu: "Biểu muội gan dạ, có bản lĩnh, tương lai có thể một mình đảm đương mọi chuyện cũng tốt. Chuyện này ta đồng ý, sau này lại đến giao rượu." Sau khi từ đại doanh trở về, Liễu Phán Nhi mặc dù bê ngoài vẫn như bình thường, nhưng trong lòng vẫn luôn rất lo lắng.

Hiện tại nên gửi thư bằng cách nào?

Liễu Phán Nhi tìm mọi cơ hội, nhưng đó là trọng địa quân sự, đại doanh tây bắc người bình thường không thể dễ dàng tiến vào.

Liễu Phán Nhi ngồi xuống cùng guồng cuốn chỉ với di mẫu: "Di mẫu, người nói xem có phải những tướng quân của đại doanh tây bắc vẫn luôn ở trong đại doanh không?”

Lưu di mẫu mỉm cười: "Thời điểm đánh trận đương nhiên sẽ không ở trong quân doanh, sau khi đánh trận trở ve đương nhiên sẽ ở trong quân doanh rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play