Lý Nam đỏ mặt, lúng túng trả lời: "Nếu ai dám nổ trúng con, con chắc chắn sẽ dội lại người đó."

"Con xem đi, nếu đã biết sai thì sau này còn dám làm vậy không hả?" Lý Nguyên Thanh trâm giọng hỏi, hài tử có thể nghịch ngợm nhưng không thể gây rắc rối.

Lý Nam gật đầu: "Cha, con biết lỗi rồi, lần sau sẽ không làm ra chuyện hại người cũng không lợi mình như vậy nữa."

Lý Nguyên Thanh rất vui, hài tử vẫn nên được giáo dục đàng hoàng: A Nam là đứa trẻ thông minh, biết cái gì nên làm, cha và nương của con cũng yên tâm."

Lý Nguyên Thanh đặt Lý Nam xuống đất rồi ôm Lý Tiểu Bảo lên.

"Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng không tệ, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." "Sau này cứ tiếp tục phát huy, nghe trưởng bối tự mình dạy dỗ, cũng có thể có chủ kiến, suy nghĩ riêng của mình." Nghe được cha khen ngợi, Lý Tiểu Bảo rất vui: "Dạ, cha."

Vì Lý Nguyên Thanh đã về nên cả nhà càng thêm náo nhiệt.

Buổi chiều, có rất nhiều trưởng bối trong thôn tới thăm nhà, Lý Nguyên Thanh đều tự mình tiếp đãi họ, bình dị gân gũi, không chút kiêu ngạo.

Rốt cuộc cũng đến tối, Lý Nguyên Thanh đã không thể chờ thêm nữa.

Liễu Phán Nhi còn đang có tâm sự, vội vàng ngăn cản hành động hấp tấp của Lý Nguyên Thanh: “Chàng đừng vội, ta còn có chuyện muốn nói với chàng."

Lý Nguyên Thanh không quan tâm, nhào thẳng lên giường.

"Dù bây giờ ông trời có tới thì ta cũng không quan tâm. Biết bao nhiêu ngày rồi, ta rất nhớ nàng..."

Liễu Phán Nhi không thể nào chống lại được sự tấn công nhiệt tình này. Đêm đen tối tăm, tình cảm tràn đầy.

Liễu Phán Nhi định xong chuyện mới nói nhưng hai người lại giao lưu nhiệt tình đến hơn nửa đêm

Sau khi kết thúc, Liễu Phán Nhi đã mệt tới mức không mở mắt nổi, vừa ngã đầu đã ngủ.

Đến khi Liễu Phán Nhi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, mặt trời lên cao ba sào.

Lý Nguyên Thanh đang luyện võ với hài tử, tiếng cười sang sảng thỉnh thoảng vang lên.

Khi Liễu Phán Nhi rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong xuôi rồi ra ngoài thì phòng bếp đã chuẩn bị xong cơm trưa.

Sau khi ăn cơm, Liễu Phán Nhi đi tới đi lui trong phòng, mãi cũng không ra ngoài. Bây giờ, trời càng lúc càng lạnh, không khí lạnh giá đến tận xương.

Do đó, Liễu Phán Nhi mới không ra ngoài mà trốn trong phòng.

Bọn nhỏ cũng ngồi chơi trên tấm thảm day.

Lý Nguyên Thanh bóc quả óc chó, đút cho Liễu Phán Nhi.

"Tối qua nàng nói có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì vậy?”

Liễu Phán Nhi nhìn bọn nhỏ đang chơi đùa: "Chuyện này chỉ có thể nói riêng vào buổi tối, khi chỉ có hai chúng ta, không thể nói trước mặt bọn nhỏ."

Nghe vậy, Lý Nguyên Thanh nhíu mày, chuyện không thể nói trước mặt bọn nhỏ chắc chắn phải là chuyện rất bí mật: "Được, vậy buổi tối chúng ta đắp chăn rồi nói."

Liễu Phán Nhi nhìn ánh mắt giêu cot tỏ ý nóng lòng muốn thử của Lý Nguyên Thanh, giơ tay nhéo hắn.

"Không phải chuyện mà chàng đang nghĩ tới đâu."

Lý Nguyên Thanh cười ha hả: "Không phải chuyện mà ta đang nghĩ thì là chuyện gì?” "Chàng mới bao lớn, sao lại dâu mỡ như vậy chứ?" Liễu Phán Nhi cảm thấy Lý Nguyên Thanh như biến thành người khác, dường như sau khi không còn áp lực và hoài bão như kiếp trước, hắn đã có thể thả lỏng chính mình.

Khí chất cứng rắn của chàng đâu rồi hả? Hình tượng lạnh lùng, nghiêm túc đâu? Sao giờ lại trở nên buồn nôn như một đại thúc dầu mỡ thế này chứ?

"Dâu mỡ?" Lý Nguyên Thanh nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Ta dâu mỡ hồi nào chứ? Trưa nay ta đâu có ăn thịt kho."

Liễu Phán Nhi bật cười, bắt đầu cười nhạo Lý Nguyên Thanh.

"Dầu mỡ mà ta nói không phải là chàng ăn thịt, mà là đang nói khí chất của chàng đó, giống hệt một đại thúc trung niên dâu mỡ, lải nha lải nha, buồn nôn quá à”"

Nghe vậy, Lý Nguyên Thanh lập tức không vui: "Nàng dám chê ta già? Ta còn chưa tới tuổi trung niên nữa, hơn nữa, lúc ở ngoài, ta nghiêm túc đủ rồi."

"Nhà là nơi để ta thả lỏng, là chỗ ta muốn nói gì thì nói, sao ta còn phải kiềm chế chứ? Vậy không phải quá mệt à?”

Liễu Phán Nhi cười, nàng thích dáng vẻ nghiêm túc khi ở ngoài và lưu manh, xấu xa lúc ở riêng như này của Lý Nguyên Thanh.

DTV

Bây giờ, nàng còn thích vẻ cường tráng, đẹp trai của hắn.

"Vậy cũng không nói được, đợi lúc riêng tư rồi nói sau." Liễu Phán Nhi không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn người ngoài biết chuyện.

Thấy Liễu Phán Nhi không nói, cũng không có vẻ gấp gáp, Lý Nguyên Thanh biết chuyện này cũng không gấp.

Do đó, Lý Nguyên Thanh không để tâm, tận hưởng kỳ nghỉ.

Bận rộn cả năm quả thật quá mệt.

Đến đầu xuân năm sau, Liễu Phán Nhi còn phải dẫn bọn nhỏ tới kinh thành để tham gia hôn lễ của Cửu công chúa và Cố Thiệu.

Núi cao nước xa, lại phải chia tay hơn nửa năm, Lý Nguyên Thanh rất luyến tiếc, do đó cũng càng thêm quý trọng mỗi một giây ở bên nương tử.

Đến tối, Lý Nguyên Thanh lại bò tới.

Liễu Phán Nhi lo nếu nói chậm thì sẽ không còn cơ hội nói nữa: "Chờ đã, chuyện này có liên quan đến phụ thân, mẫu thân chàng. Họ nghe nói chàng làm quan lớn nên đã tới huyện Thôi Dương.” "Hả?" Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên, giật nảy mình, bỗng chốc tỉnh táo lại, không he còn chút ý tưởng xằng bay nào như lúc nay nữa: "Ho tới khi nào? Sao ta không nghe thôn trưởng nói gì cả? Sao họ không xuất hiện trước mặt ta?"

Liễu Phán Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lý Nguyên Thanh, lần lượt nói hết những gì mà nàng biết cho Lý Nguyên Thanh nghe: "Họ đi theo lão Triệu dời hài cốt tới đây, chỉ mới tới huyện Thôi Dương chứ chưa tới trấn Cát Tường..." Lý Nguyên Thanh lại ngạc nhiên, chuyện này càng khiến hắn ngạc nhiên hơn chuyện Lý Phán Nhi nói cho hắn biết Lý lão gia và Lý lão phu nhân đã tới huyện Thôi Dương.

Nữ nhân trong nhà này đều là kẻ tàn ác. Nhưng hắn lại rất thích, cực kỳ thích như Vậy.

Không có cách nào xử lý chuyện này tốt hơn như vậy.

Cho dù sau này mọi chuyện bại lộ thì cũng không phải do phu thê họ làm, là do ông cụ Chu không muốn bị đám sui gia này hút m.á.u và Lý Anh Nương cũng muốn trả thù đôi phụ mẫu đã từng bán nàng ta.

Lý Nguyên Thanh tỉnh táo hỏi: "Năm nay nhớ tặng thêm cho Chu gia, đưa riêng cho Lý Anh Nương và hài tử một phần." Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Ta đã sớm đưa rồi, còn cân chàng dặn à? Nếu chàng rảnh thì tới quán rượu Chu gia chơi đi."

"Chúng ta đều là chính nhân quân tử nhưng vẫn có lúc cần người khác làm những chuyện này. Nếu không thì với tính của phụ mẫu chàng, cộng thêm hai người ca ca đó của chàng, sau khi tới Kim Lăng, chắc chắn sẽ làm ùm lên, gây rắc rối." "Chàng có thể dạy bảo hai vị ca ca đó của chàng nhưng nếu dùng thủ đoạn cứng rắn với phụ mẫu thì chắc chắn sẽ có người lên án chàng."

Lý Nguyên Thanh thở dài: "Ta không thể chọn phụ mẫu, chỉ có thể chọn sau này làm gì. Nếu Chu gia đã giúp ta làm những chuyện dơ bẩn đó, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."

Không có rắc rối cũng đồng nghĩa sau này không cần lo lắng.

Tiệc mừng một trăm ngày của Lý Vi vốn dĩ chỉ dành cho người trong thôn tới chúc mừng.

Ai ngờ cả trấn đều tới.

Quan viên trong huyện thành và phu hộ biết tin cũng mới.

Những quan viên ở xa hơn dù không thể tự mình tới thì cũng phái người hầu tới tặng quà.

Trong đó có một hán tử mà Lý Nguyên Thanh quen, đó là Mạnh Thế Đức.

"Lý huynh, năm ngoái từ biệt, hết sức nhớ mong." Mạnh Thế Đức nói chuyện thẳng thắn, lúc trước, khi đánh giặc ở Tây Bắc, hắn và Lý Nguyên Thanh đã hợp tác vài lần.

Lý Nguyên Thanh cũng từng cứu Mạnh Thế Đức bị trúng mai phục, kể từ đó Mạnh Thế Đức mới phục Lý Nguyên Thanh.

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Không ngờ ngươi lại ở Tâm Dương phủ. Không phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước, ngươi đã về kinh thành phục mệnh à?”"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play