Lưu thị hơi cau mày, trong lòng không chắc: " Chuyện này ta biết rồi, sau này các con đừng nhắc tới nữa, cũng không cần quan tâm”"
"Đợi ngày mai ta gặp Lý Anh Nương, ta hỏi nàng ta xem sao. Bất kể thế nào, lần này nàng ta làm cũng ra dáng cô cô rồi." Lý Phương gật đầu, thổn thức không thôi: "Đúng vậy, nghĩ xem tiểu cô cô thực ra cũng rất đáng thương. Trước kia danh tiếng xấu như vậy, hơn nữa còn bị chúng ta ghi hận, thực ra thì đều do Lý lão thái đó xúi bẩy."
Lưu thị cười lạnh một tiếng: " Trong xà xấu nhất chính là Lý lão gia và Lý lão thái, còn có Lý Nguyên Công, bọn họ đã xấu xa từ trong cốt rễ, nhưng bọn họ ẩn giấu rất kỹ, rất biết cách làm bộ làm tịch." "Ngày trước là ta ánh mắt thấp kém, cũng ngu dốt mới nhảy vào cái hố lửa này. Đây cũng là bài học cho các con khi thành hôn, nhất định phải tìm hiểu nhà người ta cho kỹ."
Lý Phương và Lý Lệ một trái một phải dựa vào bên người mẫu thân, mặt đây cảm kích: " Bọn con biết mẫu thân là vì muốn tốt cho bọn con."
Mẹ con ba người nghỉ ngơi ở trong phòng, nói những chuyện riêng tư, nói đến rất khuya.
Ngày hôm sau mới sáng sớm, Lưu thị đã đi đến cửa hàng tạp hoá Chu gia, vừa hay nhìn thấy Lý Anh Nương đang bày hàng. Lý Anh Nương thấy Lưu thị đến liên biết mục đích của Lưu thị, nhất định là Lý Phương và Lý Lệ đã nói chuyện kia với Lưu thị rồi.
"Tiểu Hoa tỷ, tỷ cần gì? Ta gói lại cho tỷ." Lý Anh Nương lấy hết dũng khí, chủ động nói chuyện với Lưu thị.
Lưu thị gật đầu: "Lấy hết gia vị ở đây của ngươi, mỗi loại cân giúp ta nửa cân." "Được thôi!" Lý Anh Nương đáp ứng, vừa cân gia vị, vừa nhỏ giọng nói: " Những người đó vẫn còn sống, hơn nữa còn có người canh chừng bọn họ, chăm sóc cho bọn họ."
Lưu thị ngạc nhiên: "Những người đó ở đâu?"
Lý Anh Nương trả lời: " Công công của ta đưa bọn họ tới một sơn trại hẻo lánh vô cùng bí mật ở trong núi. Trên đó có đất có nhà, chỉ can chăm chỉ trồng trọt thì cũng không đói c.h.ế.t bọn họ."
Lưu thị mỉm cười, nhìn gương mặt đã trở nên dịu dàng của Lý Anh Nương, gật gật đầu: "Anh Nương, ngươi trưởng thành rồi." Lý Anh Nương cũng nở nụ cười: "Tiểu Hoa Tỷ, trước kia là ta nông cạn, là ta ác độc, ta cũng đã nhận sự trừng phạt báo ứng rồi."
"Bây giờ ta đã kinh qua rất nhiều sự việc, trưởng thành rồi, cũng hiểu được rất nhiều đạo lý. Trên thế gian này không có gì vô duyên vô cớ mà tốt, cũng không có gì vô duyên vô cớ mà xấu." "Ta nhận được sự tha thứ của Tam ca Tam tẩu, ta cũng nhận được chỗ tốt mà mọi người đem tới cho, cho nên bây giờ đã đến lúc ta báo đáp mọi người rồi."
"Bất kể lúc nào, ta cũng sẽ kiên quyết nói là ta làm, không có quan hệ gì với người khác. Cho dù có c.h.ế.t ta cũng sẽ kiên trì như vậy."
DTV
Lưu thị nhận lấy gia vị Lý Anh Nương đã gói trong túi giấy xong, sau đó móc ra mười lượng bạc trả tiền.
"Đủ không?" Lưu thị hỏi
Lý Anh Nương tính tính: "Đủ, chỉ cần có sáu lượng rưỡi thôi, tiểu Hoa tỷ, tỷ đợi một chút, ta lấy tiền."
Lưu thị xua tay: "Không cần đâu, còn dư lại để cho ngươi và hài tử mua ít vải vóc may y phục mới đón Tết, coi như là chút tâm ý của ta."
Lý Anh Nương nhạc nhiên, một lát sau nở nụ cười: "Vậy được, ta đây không khách khí với tiểu Hoa tỷ nữa, đợi khi nào tỷ rảnh rỗi, ta dẫn khuê nữ tới thỉnh an tiểu Hoa tỷ và Tam tẩu."
Lưu thị đồng ý: "Được, có thời gian rảnh thì tới chơi."
Lưu thị xách đồ rời đi, Lý Anh Nương cười, vui vẻ từ tận đáy lòng.
Tam quả phụ từ sau nhà đi ra, vỗ vỗ vai Lý Anh Nương: " Được rồi, đừng ngây người nữa, mau làm việc đi thôi."
Lý Anh Nương cười gật đầu: "Ừm, vâng, nương, ta đây đi làm việc."
Nước cờ này xem như đi đúng rồi.
Bây giờ cứ để cho Lý lão gia với Lý lão thái ngoan ngoãn làm đồng trên núi đi, Vĩnh viễn cũng không cần quay trở về.
Lưu thị trở về nhà, cảm thấy việc này không thể không nói với Liễu Phán Nhi. Vì vậy, khi Liễu Phán Nhi biết được sự tình như vậy, cũng chỉ nghẹn họng trân trối. "Anh Nương, lần này làm đúng lắm! Nếu nàng ta đã muốn gánh vác hết toàn bộ việc lần này, ta và Nguyên Thanh cũng nợ nàng ta một ân tình." "Chuyện trước kia, liền xoá bỏ toàn bộ. Sau này cứ coi như họ hàng thân thích mà chung sống, ta cũng sẽ đối tốt với nàng ta." Lưu thị cũng cười: " Ta cũng không ngờ lân này Lý Anh Nương lại có trách nhiệm như vậy. Thực ra xử lý như vậy cũng khá tốt. Ít nhất không cần chúng ta phải phí tâm, cũng không phải lưu lại hậu quả." Liễu Phán Nhi vô cùng vui mừng: "Trước kia làm bộ cùng Lý nguyên Thanh hoà ly, lợi dụng các loại thủ đoạn mới đuổi được bọn họ đi."
"Bây giờ bọn họ biết được phu quân ta làm quan to liền lập tức trở về. Nếu như không bắt lại thì không chỉ bọn họ leo lên đầu chúng ta ngồi, mà hơn nữa còn vi phạm pháp luật, ăn tiên hối lộ."
"Nguyên Thanh khó khăn lắm mới làm quan, tận tâm tận lực không làm sai, không phạm pháp, nhưng nếu như nhà bọn họ chắn đường, nhất định sẽ bị đám người tham lam ích kỷ đó liên luy."
Lưu thị nghĩ mà phát sợ: " Đáng lẽ phải bắt bọn họ lại, bây giờ không cần chúng ta phải động tay liền có thể giải quyết, quả đúng là rất tốt."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng, rất tốt. Nếu Lý Anh Nương đã làm rồi thì chúng ta không cần nghĩ nhiều nữa."
"Mấy ngày nay tỷ giúp ta trông chừng hài tử, ta phải tính toán lại gia sản trong nhà chút, vừa hay cũng phải chuẩn bị tiệc trăm ngày cho bé con." "Được!" Lưu thị đáp ứng, cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống. Liễu Phán Nhi lợi dụng thời gian ba ngày, bắt đầu xử lý sản nghiệp trong nhà, nói chuyện cùng mấy người phụ trách, tiện thể tăng tiền công.
Hoắc lão đại và Hoắc lão nhị cuối cùng cũng đưa tất cả những người xuống núi định cư tại trấn Cát Tường, đồng thời sắp xếp sống trong đại viện.
Ba huynh đệ Hoac Lão đại cùng Nhị thúc Tam thúc tách ra rồi, mỗi nhà đều được phân một căn viện.
Những y phục vốn nát bươm toàn bộ bị vứt đi rồi, thay lên những bộ áo bông mới vừa làm xong.
Đợi khi trên đầu hết chấy rồi, sạch sẽ rồi, bệnh của đứa nhở cũng khỏi rồi, Hoắc lão đại và thê tử Hoắc đại tẩu mới dẫn con và lễ vật cùng nhau đến dập đầu thỉnh an Đức Thuy phu nhân.
Đối với chuyện lúc đó ra tay giúp đỡ, Liễu Phán Nhi cũng không để tâm, nhưng đối phuong hung su dong chung, nang cung đành cho người tiến vào.
Nhận tạ lễ của đám người Hoắc lão đại mang đến xong, Liễu Phán Nhi lại dựa trên số lễ vật mà họ mang đến, gấp đôi lên tặng lại.
Vốn còn lo người ta xua đuổi, đám người Hoắc gia sau khi sống được vài ngày mới thấy là họ lo lắng nhiều rồi.
Đây quả thực là một địa phương tốt.
Đưa con tới học đường đi học, Hoắc đại tẩu tìm được một công việc dệt sợi, mỗi tháng kiếm được một lượng bạc tiền công.
Hoáắc lão đại cũng mua nông cụ, dẫn theo hai đệ đệ đi khai hoang, học theo Đức Thuy phu nhân, trồng trọt những giống quý như hương liệu và ớt.
Lúc này ở trên núi, Lý lão gia và Lý lão thái lại vô cùng không được như ý.
Bọn họ bị cùm chân, phạm vi hoạt động chỉ có vài chục mét quanh sơn động. Trên núi chỉ có ông lão Hoắc với vài người cao tuổi, không thể xuống núi, ở lại trên núi.
Mỗi ngày khai hoang, mệt đến mức đám người Lý lão gia toàn thân đau nhức, ở quê nhà cũng chưa phải làm nhiều việc thế này bao giờ.
Lý lão thái tuy rằng không phải khai hoang, nhưng mỗi ngày phải giặt giũ nấu cơm, cũng bận đến chân không chạm đất.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Nguyên Công nhìn khoai lang trong bát. Tuy rằng thấy ăn cũng ngon, nhưng ăn mãi khoai lang, hắn cũng không vui gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT