Lúc này, trước mặt cách đó không xa, người của thôn Triệu gia cũng đang thảo luận. "Cha, người nói chuyện của Lý Nguyên Thanh cho Lý lão gia và Lý phu nhân, bây giờ họ cũng theo tới huyện Thôi Dương rồi." "Nếu để Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân biết, hai người họ chắc chắn sẽ nổi giận, cuộc sống sau này của chúng ta ở thôn Cát Tường chắc chắn sẽ không dễ chịu đâu." Bởi vì đại ca đánh bạc nên tiên trong nhà đã bị đại ca trộm đi, đánh bạc thua sạch. Đại ca bị bắt tới mỏ đá làm việc nhưng trong lòng Triệu Nhị Lâm lại rất vui vì đại ca không thể gây họa cho gia đình nữa. Nếu không họ đã không cần cực khổ đi xa ngàn dặm để thay người khác về quê đào hài cốt tổ tiên ve thôn Cát Tương giữa tiết trời lạnh giá. Giữa tiết trời lạnh lẽo lẽo này, họ chỉ có thể tự đi, còn những người khác trong thôn thì chỉ cần bỏ ra ít tiền đã có thể không cần cực khổ như vậy.
Đôi mắt lão Triệu lộ vẻ hung ác: "Đại ca con đã biết lỗi rồi nhưng Lý Nguyên Thanh và Triệu Phán Nhi lại không chịu bỏ qua cho nó."
"Nếu họ không để yên cho nhà chúng ta thì ta cũng sẽ không để yên cho nhà họ. Ta không dám đến gây rắc rối cho họ nhưng Lý lão gia và Lý lão phu nhân là phụ mẫu ruột của Lý Nguyên Thanh, chắc chắn có thể khiến cho họ sứt đầu mẻ trán."
Triệu Nhị Lâm cười khổ: "Cha, người đừng hận Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân nữa, cuộc sống bây giờ đã không tệ, dù hơi khổ nhưng chúng ta vẫn có thể an cư lạc nghiệp ở phương nam."
"Đại ca đánh bạc là lỗi của huynh ấy, huynh ấy phải tự mình gánh. Người thương đại ca, sao không thương cả con với Tam đệ chứ? Tiền cả nhà chúng ta cực khổ kiếm được đều bị huynh ay đánh bạc thua sạch."
"Không chỉ vậy, đại ca còn vay nặng lãi. Cha, người thử nghĩ xem, nếu Lý tướng quân không bắt đám cờ b.ạ.c kia thì chúng ta đã phải gánh số nợ bốn trăm lượng mà đại ca vay nặng lãi rồi đó."
"Đến lúc đó, không chỉ đại ca bị đánh gãy tay chân mà chúng ta cũng sẽ nhà tan cửa nát. Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân chỉ trừng phạt đại ca nhưng đã giúp cả nhà ta thoát khỏi sự hãm hại của đám cho vay nặng lãi kia."
Lão Triệu nghe đứa nhi tử thứ hai nói vậy thì tức không chịu được, vỗ đầu hắn ta. "Đồ vô liêm sỉ này, đó là đại ca con đó, là đại ca ruột của con đó, sao con có thể trơ mắt nhìn đại ca còn chịu khổ mà thờ ơ vậy hả?"
Triệu Nhị Lâm hừ lạnh, cho dù bị lão cha đánh thì vẫn giữ vững quan điểm của mình, cảm thấy cha hắn ta đã sai.
"Đại ca không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của cả nhà mà đi đánh bạc, vay nặng lãi, con sẽ mãi không tha thứ cho huynh ấy đâu. Thà c.h.ế.t còn hơn làm hại cả nhà."
Vì nhà có người cờ b.ạ.c nên cô nương mà hắn ta thích đã từ hôn với hắn ta.
Hắn ta chỉ có thể nhìn cô nương ấy đính hôn với người khác.
Rõ ràng đại ca làm sai nhưng cha còn che chở cho huynh ấy, cha đúng là già lú lẫn.
Lão Triệu cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích nên càng giận hơn, vỗ thêm mấy cái lên đầu nhi tử.
Triệu Nhị Lâm tức đến mức nhảy xuống xe bò, thà đi bộ chứ không thèm lên xe. Dù sao cũng chỉ còn mấy dặm nữa là đến huyện Thôi Dương.
Lão Triệu thấy vậy cũng không thèm quan tâm tới đứa nhi tử thứ hai này nữa. Buổi chiều, họ đến huyện Thôi Dương, định ở lại đây một đêm rồi sáng mai đi tiếp. Lý lão gia và lão Triệu ở cùng một quán trọ.
Triệu Nhị Lâm thấy cha vẫn nói chuyện với Lý lão gia thì càng giận hơn, hắn ta mượn cớ đi vệ sinh, lén chạy khỏi nhà trọ, tới thẳng cửa hàng vải Cát Tường.
Tiểu Lý chưởng quỹ không biết Triệu Nhị Lâm nhưng Tam Mao và Tứ Mao lại nhận ra hắn ta.
"Nhị Lâm ca, không phải ngươi về quê rồi à?" Ánh mắt Tam Mao lộ vẻ dò xét. Hắn ta quen Triệu Nhị Lâm lúc làm chung nhưng cả hai cũng không thân.
Triệu Nhị Lâm cảm thấy ay nay mặc dù không dám cho Tam Mao biết chuyện cha hắn ta là người báo tin cho Lý lão gia nhưng hắn ta vẫn muốn mật báo trước cho Đức Thụy phu nhân.
"Tam Mao, ta vừa về quê lấy hài cốt tổ tiên.
"Hôm nay ta tới đây là vì muốn nói cho ngươi biết phụ mẫu và huynh đệ của Lý tướng quân đã tới đây, bây giờ đang ở quán trọ Duyệt Lai."
"Ta lo họ sẽ làm chuyện xấu nên lén chạy tới báo cho ngươi biết, ngươi mau phái người báo tin đi."
Tam Mao hơi sửng sốt: "Sao Lý lão gia và Lý lão phu nhân lại đột nhiên tới đây? Có phải có người nói cho họ biết chuyện của thôn Cát Tường không?”
Triệu Nhị Lâm cười gượng: "Thật ra thì họ chỉ cần hỏi là biết, dù sao cũng không phải do ta nói." TU Mao đứng cạnh cười: Đương nhiên không phải Nhị Lâm nói, nếu không Nhị Lâm ca cũng sẽ không tới báo tin."
Triệu Nhị Lâm vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, thật sự không phải ta nói." Nhưng là cha hắn ta nói.
Hy vọng Đức Thụy phu nhân đừng thiếu hiểu biết như cha hắn ta.
“Nhị Lâm ca, đa tạ ngươi đã mật báo cho chúng ta, đợi Tết rảnh, anh em chúng ta sẽ mời ngươi một bữa. Tứ Mao khách sáo: "Ngươi đi đường mệt nhọc, hơn nữa còn lén chạy ra ngoài, giờ nên mau về đi." Triệu Nhị Lâm gật đầu: "Được, vậy ta đi đây"
Thấy Triệu Nhị Lâm đi rồi, Tam Mao nổi giận: "Chắc chắn là lão Triệu nói, lúc đại nhi tử của ông ta đánh bạc, bị giam ở mỏ đá, ông ta còn làm loạn.
"Chắc chắn ông ta đã nhân lúc về quê, nhiều chuyện nói chuyện ở đây cho đôi hai lão nhân xấu xa Lý gia đó."
"Xem ra nhà cửa sắp không yên ổn rồi. Giờ nghĩ lại, ta còn thấy bực thay phu nhân và tướng quân."
Tứ Mao chững chạc hơn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tam ca, ngươi ở lại trông coi cửa hàng đi, ta sẽ phái người tới quán trọ Duyệt Lai để giám sát. Hơn nữa, ta còn phải cưỡi ngựa về báo tin cho A Phương và A Lệ tiểu thư."
Cả nhà phu nhân đều ở Kim Lăng, bây giờ trong nhà chỉ còn có hai vị tiểu thư tạm thời làm chủ nên cần phải báo chuyện này với họ.
Dù sao thì nếu xét đến quan hệ huyết thống, A Phương và A Lệ tiểu thư cũng là tôn nữ ruột của Lý lão gia và Lý lão phu nhân.
Tam Mao suy nghĩ một lát: "Vậy được, để ta phát người tới quán trọ Duyệt Lai giám sát, ngươi cưỡi người vê báo cho A Phương tiểu thư và A Lệ tiểu thư biết, để họ chuẩn bị tâm lý đi."
"Được, Tam ca." Tứ Mao đồng ý, lập tức tới hậu viện dắt ngựa, cưỡi ngựa rời đi từ cửa sau. Lúc trời sắp tối, cửa hàng vải Cát Tường trên trấn đang chuẩn bị đóng cửa thì Tứ Mao cưỡi ngựa tới.
"Tứ Mao, cửa hàng ở huyện xảy ra chuyện gì à?" Lý Phương hỏi. Buổi sáng mới chuyển hàng tới, nếu không có chuyện gì thì Tứ Mao sẽ không vội vã quay về.
Tứ Mao xuống ngựa, sau đó nói với Lý Phương: "Phương tiểu thư, vừa nãy ở quán trọ trong huyện thành, Triệu Nhị Lâm nói Lý lão gia và Lý lão phu nhân đã dẫn theo hai nhi tử và tôn tử Hổ tử về đây."
"Cái gì?" Lý Phương trợn tròn mắt, đánh rơi cây bút lông trong tay.
Lý Lệ giận đến đập bàn, nghiến răng nghiến lợi: "Chac chắn là trong lúc về dời mộ, lão Triệu đã tiết lộ chuyện của chúng ta ở đây."
"Chúng ta sống tốt, rất nhiều người đều ghen tị đến đỏ mắt, họ cũng không thèm nghĩ họ được sống an ổn ở đây đều nhờ có sự che chở của Tam thúc và dì Liễu." Vẻ mặt cũng Lý Phương cũng rất khó coi, nhưng nàng đã dần bình tĩnh lại.
"Tứ Mao, trời cũng tối rồi, ngươi về trước đi, ăn chút gì đó để làm ấm cơ thể, sáng mai rồi về."
DTV
Tứ Mao đồng ý: "Vâng, A Phương tiểu thư. Phu nhân không ở nhà, hai vị tiểu thư có gì căn dặn, Tứ Mao chắc chắn sẽ không từ chối."
Lý Phương mỉm cười: "Đừng lo, chúng ta đã không còn là người không nơi nương tựa như trước nữa. Nếu đám người đó dám bắt nạt chúng ta, ta không cần biết họ là ai, cần dạy dỗ thì dạy dỗ hết, chắc chắn sẽ không nương tay."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT