Liễu Phán Nhi gật đầu: "Chuyện này cần phải lo lắng, dù sao thì cũng là chuyện lớn cả đời. Thế sự đối nữ nhân càng thêm hà khắc, ta lại vừa có nhi tử lẫn nhi nữ, cũng nhờ lão phu nhân đây nhắc nhở, đột nhiên ta cũng cảm thấy áp lực rất lớn." "Có một số việc phải nói sớm một chút, nếu không để bụng, sau này sẽ làm chậm trễ chuyện lớn của hài tử." Tê lão phu nhân liên tục gật đầu: "Phán Nhi nói đúng đó. Chờ đến khi ngươi hỏi rõ với Đại Bảo thì nhớ nói với ta một tiếng, tương lai ta cũng sẽ chú ý giúp đỡ cho." Liễu Phán Nhi nghe được lời này thì cười khẽ: "Cảm ơn lão phu nhân!" Lưu thị ở cách đó không xa cũng nghe được cuộc nói chuyện của Liễu Phán Nhi và Te lão phu nhân, ánh mắt nàng ấy sáng lên. Tuy là Tê lão phu nhân không có chỉ ra, Phan Nhi muội muội cũng không co làm rõ, nên Lưu thị cũng không có nhiều chuyện thêm.

Khách khứa đến càng ngày càng nhiều nên Liễu Phán Nhi phải đi tiếp đón những người khác.

Trước khi đi thì nàng tự mình dặn dò Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, Te lão phu nhân là tổ mẫu của A Dung và cũng là khách quý của nhà chúng ta."

"Tỷ giúp ta chiêu đãi lão phu nhân, nếu như có chỗ nào chưa tốt, thì xin lão phu nhân thứ lỗi cho."

Lưu thị cười cười: "Phán Nhi muội muội, muội có việc thì cứ đi trước đi."

"Lão phu nhân với chúng ta đều là người trong nhà, chúng ta chỉ cần tâm sự việc nhà là được, muội cứ đi làm việc của mình trước đi."

Tê lão phu nhân cũng cười ha hả, cũng không có vì Lưu thị là một phụ nhân ở nông thôn mà coi khinh nàng ấy.

Những chuyện mà A Dung nói với bà ấy, cũng thường xuyên sẽ xuất hiện Lưu thị, hơn nữa con bé còn thân thiết mà gọi nàng ấy là dì Tiểu Hoa.

Bởi vì Liễu Phán Nhi may vá không tốt, trước khi nàng làm được thì hầu hết quần áo của A Dung đều là do Lưu thị làm. Không chỉ có như thế, trong quá trình đào vong, Lưu thị còn đi săn tìm kiếm đồ ăn, cùng Liễu Phán Nhi hai người mang theo sáu đứa nhỏ chạy nạn.

Chuyện này cực kỳ khó khăn!

Tê lão phu nhân cũng cực kỳ coi trọng Lưu thị.

"Tiểu Hoa nói đúng đó, Phán Nhi ngươi đi làm việc của ngươi đi! Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."

Tuy rằng Tề lão phu nhân là phu nhân hầu gia cao cao tại thượng, nhưng ở cùng với ai cũng đều có thể hợp ý, đối xử với người một nhà cũng rất là chân thành.

Liễu Phán Nhi thấy thế, lúc này mới yên tâm rời đi.

Lưu thị nhớ đến nữ nhi cũng ở Lan Lăng hầu phủ mấy tháng nay, hiện giờ gặp được Tề lão phu nhân, đương nhiên phải giáp mặt cảm tạ.

"Mấy tháng nay A Lệ ở trong phủ của người quây ray rồi Nếu như có chỗ không thoả đáng, xin lão phu nhân hãy thông cảm."

Tê lão phu nhân khen ngợi, cười cười.

"A Lệ cô nương là đứa trẻ tốt, không chỉ vừa thông minh lại còn biết tiến biết lùi." "Nói chuyện cũng thoả đáng, có thể thấy được ngày thường là do ngươi và Phán Nhi dạy dỗ rất tốt."

"Con bé ở trong hầu phủ cùng với A Dung, hai đứa làm bạn với nhau, lại còn có thể trò chuyện vui vẻ với với Thục Viện nữa." "Nghe nói còn chọn được một người trong sạch, Tiểu Hoa, ngươi cũng có thể yên tâm rồi."

Lưu thị nghe được lời này, hơi hơi mỉm cười: "Cảm ơn lão phu nhân đã khen ngợi, đó là phúc khí của A Lệ."

"Chúng ta vốn dĩ đều là người nhà quê, làm sao biết được nhiều quy củ như vậy?" "Đây đều là nhờ lão phu nhân đã phái ma ma giáo dưỡng lại đây, trong lúc giáo dưỡng A Dung thì bọn tỷ muội trong nhà cũng được theo học."

"A Lệ có thể có được mối hôn nhân tốt, cũng ít nhiều là nhờ vào điểm này. Mặc kệ đi đâu cũng đều có thể nói năng thỏa đáng."

"Ta là người vô dụng, cũng may còn có Phán Nhi muội muội và Nguyên Thanh, mới có thể giúp A Lệ có được chuyện hôn nhân tốt như vậy."

Tê lão phu nhân cười ha hả, vẫy vẫy tay. "Nếu ngươi muốn nói cảm ơn, vậy thì lão thân lại càng phải cảm ơn ngươi, trong lúc chạy nạn đã chiếu cố A Dung rất nhiều." "Lúc đã tới huyện Thôi Dương, cũng là nhờ ngươi và Phán Nhi hai người giúp đỡ nhau, mới có thể chống đỡ được gia đình này." Lưu thị khiêm tốn: "Con người của ta không được thông minh, lại không có kiến thức, chỉ có thể làm một ít việc nặng, như là nấu cơm hay là làm quân áo mà thôi." "Thật ra có thể ổn định được đều là nhờ Phán Nhi muội muội. Rất nhiều người của thôn chúng ta đều rời đi, nhưng cuối cùng chỉ có những người nghe theo Phán Nhi muội muội là còn sống sót." Tuy rằng Te lão phu nhân không có trải qua việc chạy nạn, nhưng cũng có thể thông qua trí tưởng tượng mà suy đoán đến sự gian nan lúc đó.

Có thể có được ngày hôm nay, đúng là không dễ dàng gì.

Bởi vậy mặc kệ là người lớn, hay là đứa nhỏ, đều có được tính cách cực kỳ kiên nghị.

Nói chuyện một lúc, Tề lão phu nhân vẫn dẫn dắt đề tài vòng đến việc hôn nhân của chất nữ.

Không chỉ nói đến A Lệ, A Phương, A Dung mà còn nói đến chất nữ Te Thục Viện của bà ấy, còn không dấu vết mà khen Lý Đại Bảo.

Tuy rằng Tề lão phu nhân không có nói rõ, nhưng biểu hiện của bà ấy cũng đã cực kỳ rõ ràng.

Kể cả Lưu thị không phải là người khôn khéo, cũng có thể phát hiện ra.

Nhưng Lý Đại Bảo là dưỡng hài tử của Phán Nhi muội muội và Lý Nguyên Thanh, cho nên Lưu thị cũng không thể can thiệp vào.

Te lão phu nhân khen hài tử của nàng ấy, Lưu thị lập tức khen ngợi chất nữ Te Thục Viện của lão phu nhân.

Hôm nay, dưới sự trợ giúp của Trương phu nhân, Liễu Phán Nhi đã làm quen với các phu nhân của đồng liêu làm việc chung với Lý Nguyên Thanh ở trong thành Kim Lăng.

Tuy rằng chỉ là nói chuyện khách khí, nhưng cũng rất cần thiết.

Liễu Phán Nhi đối trường hợp như vậy cũng xem là ngựa quen đường cũ, hạ bút thành văn.

Rất nhiều phu nhân quan lại rất tò mò đối với Liễu Phán Nhi, thậm chí có người trong nội tâm còn hơi khinh thường nàng. Nhưng sau khi nhìn thấy Liễu Phán Nhi làm Đức Thụy phu nhân rất tự nhiên hào phóng, lại còn nói năng ưu nhã, thì đã thu hồi suy nghĩ đó ngay lập tức.

Nữ tử có thể khiến cho bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương cùng rất nhiều huân quý phu nhân khen ngợi, thật sự không hề tâm thường.

DTV

Cũng trong ngày hôm đó, Tê Thục Viện và Trương Thư Nhã cũng giúp tỷ muội Lý Dung giới thiệu với các tiểu thư nhà quan lại ở Kim Lăng.

Đối với trường hợp như vậy, Lý Phương và Lý Lệ có chút khẩn trương, nhưng Lý Dung thì lại rất tự nhiên hào phóng.

Có thể hợp ý thì sẽ nói thêm vài câu, nếu không hợp ý nhau thì gật đầu khách khí, duy trì hoà khí ở ngoài mặt.

Người không nhận được thiệp mời cũng tới tặng lễ.

Quản gia và các quản sự cũng ghi chép lại, sau đó sẽ xử lý.

Cả ngày hôm đó, Liễu Phán Nhi bận rộn tiếp đón các phu nhân, bận đến độ đầu óc choáng váng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả thành bộ dáng phong khinh vân đạm, không vội không lo.

Te lão phu nhân cũng giúp đỡ tiếp đón, ở bên phía khách nam, thì có Cố Thiệu và Kim Lăng hầu giúp đỡ lo liệu.

Mọi người lân này cũng biết rõ, tuy thường ngày Lý tướng quân với Cố tổng đốc vẫn hay chèn ép nhau, nhưng sau lưng lại là bằng hữu không tồi.

Biểu hiện đỏ mặt tía tai trước đó, đều là để mê hoặc địch nhân.

Sau khi yến hội kết thúc, mọi người cũng rời đi.

Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh chào tạm biệt mọi người, kết thúc bữa tiệc đầy tháng này.

Tê lão phu nhân tới sớm nhất, nhưng lại là người về trễ nhất.

Nhìn thấy Lý Vi trắng trẻo mập mạp, ôm không muốn rời tay, cực kỳ yêu thích. Đương nhiên, lễ gặp mặt cũng cho cực kỳ nhiều, biểu đạt sự yêu thích đối với Lý Vĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play