Mỗi một hành động và lời nói của Lý Đại Bảo đều rơi vào tâm mắt và lỗ tai của Tề lão phu nhân và Tề lão gia. Sau khi những đứa nhỏ bước chân vào cửa lớn của Kim Lăng Hầu phủ, mỗi hành động của họ đều được họ chú ý tới. Nhất là Lý Đại Bảo, là trọng điểm được Tề lão gia và Tê lão phu nhân chú ý tới. Những người hầu này đều là người hầu của Lan Lăng Hầu mang từ bên kia Lan Lăng tới đây, sẽ không nói dối. Khi tất cả dùng bữa, Tề lão gia ở bên cạnh quan sát Lý Đại Bảo, thấy được đứa bé này sẽ đặc biệt chăm sóc cho những người khác. Nhất là đối với đệ đệ muội muội, cho dù là khi nói chuyện cũng sẽ phân tâm nhìn đến chúng. Nghĩ đến chuyện chất nữ ngoại từng nói với ông, trên đường chạy nạn đói Lý Đại Bảo đã liều mạng bảo vệ đệ đệ muội muội, là người đại ca rất có trách nhiệm. Nam nhân biết thương người như vậy, thời điểm then chốt có thể tin tưởng được.
Đợi đến buổi chiều, sau khi Lý Dung mang theo những người này rời khỏi, Tê lão gia vội vàng đến bàn bạc với người vợ già của mình.
"Ngươi có thấy đứa nhỏ Đại Bảo đó không? Thế nào? Vẫn vừa lòng chứ?"
Te lão phu nhân gật đầu, ánh mắt mang theo ý cười: Vừa lòng, đương nhiên là vừa lòng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng là người đàn ông tốt đáng giá để chờ mong."
"Thục Viện của chúng ta là đứa cháu gái thứ hai của Te gia, đương nhiên cần tìm cho nàng nhà chồng thật tốt, giúp cho nàng có cuộc sống thật thoải mái."
"Bảy ngày nữa là tiệc đầy tháng của tiểu Cát Tường nhà Đức Thụy phu nhân, đến lúc đó tặng một phần hậu lễ." "Ta lại đến nói bóng gió tìm hiểu ý tứ Đức Thụy phu nhân một chút. Nếu thành công, chúng ta liên quyết định đến đó."
Tê lão gia tử thâm sâu đồng ý, cười cười: "Nam tử tốt như vậy đương nhiên phải tích cực tranh thủ thời cơ. Không thể buông tha nam tử tốt như vậy được, tính cách và thái độ làm người của Đại Bảo thật sự rất tốt."
"Trong nhà lại ngăn nắp sạch sẽ, Lý tướng quân lại không có nạp thiếp. Trong lúc Đức Thụy mang thai còn có người mang tặng thiếp đến cho Lý tướng quân, lại bị Lý tướng quân tự mình đưa về."
"Tuy có người cười nhạo sau lưng Lý Nguyên Thanh nhưng đây chẳng nhẽ không phải là tấm gương tốt yêu thương thê tử à?"
"Quy củ của Lan Lăng hau phủ chúng ta là do ta lập ra, ta làm được. Ba đứa hài tử có ta làm gương nên mấy năm nay cũng rất an phận, lúc nhỏ chuyên tâm đọc sách, bây giờ có thể an tâm trên con đường làm quan."
"Đứa trẻ Đại Bảo này ở dưới lời nói và việc làm của phụ mẫu đều hết sức mẫu mực, không kém chút nào. Việc hôn sự của Thục Viện được quyết định ở cửa nhà này, những ngày sau này sẽ bình thường thoải mái."
Tê lão phu nhân gật gật đầu: "Lão thái gia nói đúng, chất nữ lớn bây giờ tuy có thể diện nhưng lại vất vả. Ai, quên đi, mỗi người có một loại may mắn khác nhau, chúng ta cố gắng hết sức là được."
Tê Thục Viện tự mình đưa đám người Lý Dung và Lý Đại Bảo đến cửa lớn, lại đến đây thưa chuyện với tổ phụ và tổ mẫu. Đến không đúng lúc nha hoàn không có ở đây nên không kịp truyền lời, Te Thục Viện nghe được bên trong đang đàm luận về Lý Đại Bảo mà còn nhắc đến tên nàng ấy, thì lập tức nghe lén ở bên ngoài.
Vừa nghe tới nhất thời đỏ mặt lên.
Thì ra tổ phụ và tổ mẫu nhìn trúng Lý Đại Bảo muốn làm mai cho nàng ấy. Chỉ là tuổi của nàng ấy lớn hơn Lý Đại Bảo nhiều, vẫn xem Lý Đại Bảo là đệ đệ. Năm ngoái Lý Đại Bảo còn không cao bằng nàng ấy, năm nay đã có cùng chiều cao với nàng ấy rồi.
Tê Thục Viện chỉ cho rằng Lý Đại Bảo lớn nhanh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới đó là vị hôn phu tương lai.
"Tiểu thư Thục Viện, sao người lại đứng ở ngoài mà không vào trong?” Nha hoàn lại gần nhỏ giọng hỏi.
Lúc này Tê Thục Viện mới đỏ mặt thêm, nhỏ giọng nói: "Ta đi vào ngay đây." Tê lão gia và Te lão phu nhân ở bên trong dở khóc dở cười, chuyện này bị chất nữ nghe lén rồi. Có điều nghe thì cũng đã nghe rồi, vừa vặn có thể nói với Tê Thục Viện để nàng ấy tính trước trong lòng. Te lão phu nhân bảo nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn có ba ông bà cháu. "Thục Viện, vừa rồi con ở bên ngoài nghe thấy ta và tổ phụ con nói chuyện, con nghĩ như thế nào?" Te Thục Viện vừa mới khôi phục sắc mặt bình thường, nhất thời đỏ lên một chút. "Tổ mẫu, tổ phụ, Thục Viện..." Tê lão gia cười ha hả: "Có ta ở đây nên con xấu hổ không nói được sao? Vậy đi, ta ra ngoài đi dạo để tổ mẫu con ở lại nói chuyen.
Tê Thục Viện thấy vậy nhanh chóng khuyên can: "Tổ phụ, con không có xấu hổ, chỉ là cảm thấy bản thân lớn hơn Lý Đại Bảo nhiều, không phù hợp cho lắm, người có thấy thế không?"
Tê lão gia cười cười, chỉ hỏi một câu: "Thục Viện, con nói thẳng xem đứa nhỏ Lý Đại Bảo là người như thế nào?"
Tê Thục Viện đỏ mặt: "Lý Đại Bảo rất tốt, dù sao so với vị vương gia kia ở thành Lan Lăng thì tốt hơn nhiều."
Tê lão gia cười cười: "Chỉ cần là người không tồi, chỉ cân con cảm thấy vui thì tuổi tác không thành vấn đề. Các ngươi hơn kém nhau không quá ba tuổi, hoàn toàn không tính là lớn."
"Nữ nhân hơn ba ôm được vàng, hơn nữa chất nữ Tề Thục Viện của ta thấu tình đạt lý, tao nhã lịch thiệp. Hơn nữa còn rất xinh đẹp, gia thế nhà ta cũng tốt, đều là ưu thế của con."
Tê lão phu nhân gật đầu: "Thục Viện, tổ phụ con nói đúng. Nếu con bằng lòng, bất cứ giá nào ta cũng mặt dày đi giúp con lo liệu thành công."
Mặt Tề Thục Viện càng đỏ hơn, sau đó cẩn thận nói: "Tổ phụ, tổ mẫu, từ xưa đến nay kết thông gia là chuyện hai nhà đều đồng ý, không đơn giản chỉ mình nhà ta bằng lòng, cũng phải nhìn xem Lý gia có bằng lòng hay không. Người cứ thử thăm dò trước, không cần phải đề cập thẳng vào vấn đề, quan hệ giữa hai nhà rất tốt không thể không để ý được. Nếu có ý không thích liền bỏ qua chuyện này, vẫn giữ quan hệ tốt giữa hai nhà."
Tê Thục Viện sắp mười bốn tuổi, suy nghĩ càng thêm trưởng thành hơn.
Mặt khác, tuy rằng Lý Đại Bảo ở trong lòng nàng ấy là người không tồi nhưng trước giờ nàng ấy đều coi hắn ta là đệ đệ. Đối với ánh mắt của tổ phụ cùng tổ mẫu còn có sự giáo dục của Đức Thụy phu nhân, cùng với lòng tin đối với biểu muội Lý Dung, Tê Thục Viện tin tưởng Lý Đại Bảo là người tốt. Có điều hôn sự là chuyện hai nhà đều tình nguyện, chỉ một nhà đồng ý thì không tốt!
Nói ra chuyện này đúng lúc cũng giúp giữ thể diện cho mọi người.
Te lão phu nhân nghe được lời này, cười cực kỳ vui mừng: "Thục Viện của chúng ta lớn rồi."
Te lão gia tử cũng cười ha hả: "Đúng vậy, Thục Viện nói cũng có lý. Yên tâm di ta và tổ mẫu của con đều đã tính đến thể diện của hai nhà rồi."
Tê Thục Viện đứng dậy cảm tạ: "Đa tạ tổ phụ, tổ mẫu."
Rốt cuộc cũng ở cữ xong.
Liễu Phán Nhi bị bắt ở trong phòng suốt một tháng, ngay cả cửa cũng không được ra.
Hiện giờ cũng có thể đi ra khỏi phòng, nàng hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình có thể chạy một mạch tám trăm mét cũng được.
Thấy Liễu Phán Nhi ăn mặc đơn bạc như vậy, Lưu Thị vội vàng chạy đến, cầm theo một cái áo bông mỏng.
"Phán Nhi, mặc vào nhanh lên, đừng để bị lạnh."
Liễu Phán Nhi không có từ chối, nàng cũng không thể bị cảm được, vì nàng vẫn còn đang cho hài tử uống sữa đấy!
DTV
"Cảm ơn Tiểu Hoa tỷ. Vừa ở cữ xong, cả người ta cũng thoải mái hơn."
Lưu Thị cười cười: "Nhiều người hầu hạ muội như vậy, đương nhiên là thoải mái rồi."
"Cũng may là chúng ta phát đạt, nếu mà ở quê quán chúng ta, ngay cả ăn no cũng là vấn đề lớn, thì sao có thể thoải mái được chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT