Nói một câu trong lòng với muội nhé, chắc muội chưa tin. Nhưng lúc ta cùng nhau sinh hoạt với các người là giây phút nhẹ nhàng nhất đời này của ta. Không bị nam nhân ghét bỏ tay thô chân thô, cũng không phải bị bà bà mắng ham ăn biếng làm.
Ta thừa nhận ta không xinh đẹp, vóc dáng cao, nhưng ta làm việc sống rất tinh tế, rất cần mẫn, hơn nữa cũng không có ham ăn biếng làm. Nhưng chỉ bởi vì ta sinh ra hai nữ nhi, không sinh được nhi tử, không có tự tin, phải vâng vâng dạ dạ. Hiện tại nghĩ lại trước kia phải sống nghẹn khuất quá rồi."
Dường như Liễu Phán Nhi có thể tưởng tượng ra một nữ tử ngay thẳng, bị trượng phu và bà bà cùng nhau áp bức, tinh thần đến cơ thể đều bị khống chế từng bước, nghẹn khuất đến mức nào cơ chứ.
Liễu Phán Nhi cười cười, cổ vũ Lưu thị: "Hiện tại các người tách ra rồi, vậy cũng xem như trong họa có phúc. Chờ ổn định, tẩu lập hộ gia đình nữ, làm gia chủ."
Lý Nhị Lăng Tử rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì. Đối với hành đông thôn trưởng Lý nhằm vào hắn ta thật sự khiến hắn ta thực tức giận, cũng rất phiên chán.
Liễu Phán Nhi chỉ bên kia: "Còn rất nhiều đỉnh núi, muốn khai khẩn thì cũng không cần sát bên nhau. Mỗi nhà một đỉnh núi đều có thể chia cho nhau."
Lúc này, Lý tam nãi nãi cậy già lên mặt: "Kia xa quá, nhà ta không có nam đinh thành niên nên muốn đất hoang gần một chút."
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, trợn trắng mắt: "Nhà người không có nam đinh, chia ruộng trong thôn đã để ý đến các người rồi. Đây là khai khẩn đất dựa vào bản lĩnh.
Thôn trưởng Lý vừa rồi không muốn nói chuyện với Lý tam nãi nãi, cho nên mới nói Lý Nhị Lăng Tử. Nếu thật sự phân rõ phải trái thì là do Lý tam nãi nãi không nói lý.
Liễu Phán Nhi ghét nhất loại "ta yếu đuối nên ta có lý" này. Hai nữ nhân nàng và Lưu thị mang theo sáu đứa nhỏ, có từng oán giận một câu nào không?
Liễu Phán Nhi sửng sốt, không nghĩ tới Lý tam nãi nãi không nói lý như vậy, lại còn định làm loạn. Nàng cũng tức giận, mỉa mai trả lời: "Người cô nhi quả phụ cũng đâu phải do ta. Người há mồm ngậm miệng nói ta bắt nạt cô nhi quả phụ các người quá mức.
Lý tam nãi nãi vừa nghe lời này, lập tức tức giận đến mức ngồi bệt dưới đất, gào gào khóc lớn: "Các người bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta, tổn thọ, thiên lôi đánh xuống đó!"
Mặc kệ là trong thôn khai khẩn hay là nhà mình khai khẩn, Liễu Phán Nhi chưa từng oán giận. Lúc người khác nghỉ ngơi, nàng không nghỉ ngơi, mỗi ngày đều khai khẩn.
Mọi người đều đang khai khẩn, người cắt vài bãi cỏ trên sườn núi mà những người khác đã khai khẩn được một nửa. Vậy cũng tính là khai khẩn. Một vùng lớn như vậy ở giữa có một mảnh đất hoang nhỏ của người, sau này người ta trông trọt như thế nào? Rõ ràng bản thâm mình cậy già lên mặt với người khác, còn làm loạn ở nơi này, có mất mặt không cơ chứ?”
Các người có bản lĩnh cướp được gần thì các người khai khẩn; Không cướp được thì đến nơi xa. Không có nam đinh không khai khẩn được, vậy thì cũng là vấn đề của các người. Không thể mọi chuyện đều để cho người khác nhường các người được. Trong lòng các người cũng nên tự hiểu rõ, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
Lý tam nãi nãi tức giận đến mức chỉ vào Liễu Phán Nhi, chửi ầm lên: "Con đĩ nhà ngươi này, cả ngày chỉ biết chạy đến chỗ có nam nhân, đi câu dẫn người khắp nơi, không giữ phụ đạo. Đợi đến khi ta nhìn thấy cha mẹ chồng ngươi, ta nhất định sẽ nói cho bọn họ ngươi thông đồng với nam nhân khắp nơi như thế nào."
Nhưng Lý tam nãi nãi này thì hay rồi, vậy mà khai khẩn ở giữa sườn núi. Cả nhà Lý Nhị Lăng Tử nhiều người, khai khẩn xong hoang thì vây mảnh đất nhỉ kia của Lý tam.
Quan trọng nhất là Lý tam nãi nãi là người cuối cùng trong thôn mang theo con dâu lại đây khai khẩn, cũng không đến nơi xa hơn khai khẩn dựa theo ước định của mọi người, mà là đến triền núi gân hơn.
Cả nhà Lý Nhị Lăng Tử khai khẩn từ phía dưới hướng lên trên, Lý tam nãi nãi muốn khai khẩn nên khai khẩn từ trên đỉnh triền núi xuống, đất hoang như vậy cũng dễ phân chia.
Liễu Phán Nhi vốn dĩ chỉ tức giận mới nói vài câu công đạo, nhưng không nghĩ tới vậy mà Lý tam nãi nãi không biết xấu hổ như thế. Nói không nổi nàng nên phải mắng nàng.
Lý Phương lao tới che chở cho Liễu Phán Nhi: "Lý tam nãi nãi, người đừng có nói linh tỉnh, tam thẩm ta còn lâu mới thế."
"Đúng vậy, tam thẩm của ta tốt lắm đó, mỗi ngày đều khai khẩn trồng trọt chẳng rảnh rỗi lúc nào cả. Người bôi nhọ tam thẩm, vậy ta sẽ dùng đất cứng kia ném người." Lý Lệ đanh đá trả lời mỉa mai, lão thái bà này giống hệt nãi nãi ruột của cô bé, là người rất phiền.
Trước kia chỉ vì mẫu thân sinh hai nữ nhi mà không ít lần bị lão thái bà này chèn ép. Mẫu thân không dám phản bác chỉ có thể trốn khóc.
Lý tam nãi nãi nhìn thấy hai tiểu bối mà nói bà ta như vậy, càng không ngừng mắng to: "Hai cái con nhóc này, làm gì có chỗ cho các ngươi nói chuyện ở đây. Các người chờ đấy, đợi khi nhìn thấy nãi nãi nhà các người, ta sẽ nói cho bọn họ, ngươi không nghe lời, không bán các ngươi đi mới lạt
Liễu Phán Nhi nghe thấy lời này, không định nhịn nữa, xông lên trực tiếp duỗi tay tát hai cái vào mặt Lý tam nãi nãi: "Cho người miệng tiện này, cho người chiếm tiện nghi còn la lối khóc lóc này. Đứa nhỏ nhà ta như thế nào liên quan cái rắm gì đến người. Hiện tại không đợi người cáo trạng, bây giờ ta vả miệng người luôn."
Lý tam nãi nãi bị đánh đến mức ngu người rồi, ngây ngốc ngồi quên cả việc kêu khóc.
Con dâu Vu Thị của Lý tam nãi nãi sợ tới mức rụt rụt đầu, cũng không dám tiến lên can ngăn, sợ bị Liễu Phán Nhi đánh.
Người thôn Lý gia cũng đều không dám tin.
Ai cũng thấy chán ghét Lý tam nãi nãi, nhưng bối phận Lý tam nãi nãi tương đối cao, cùng lắm mọi người chỉ cãi nhau vài câu với bà, nhưng không ai ra tay cả.
Chỉ là Liễu Phán Nhi không chỉ dùng tài hùng biện, nàng còn ra tay.
Chính mình làm loạn còn la lối khóc lóc. Yếu đuối biết phân rõ phải trái, Liễu Phán Nhi ta sẽ đồng tình. Nhược, không nói lý, cảm thấy chỉ cân yếu đuối sẽ có lý, Liễu Phán Nhi ta tuyệt đối sẽ không đồng tình, càng không nương tay đâu. Không trêu chọc ta thì thôi, trêu chọc ta, ta sẽ dạy cho bài học."
Liễu Phán Nhi nhanh chóng bảo vệ hai người cháu gái ở sau người: "A Lệ, A Phương trốn đi."
Liễu Phán Nhi trả lời lại một cách mỉa mai, mặt lộ vẻ khinh thường: "Bà già không đàng hoàng nhà người, cũng nên bị thiên lôi đánh. Người trong thôn không có nam đinh cũng không chỉ có các người, ta và đại tẩu cũng không có nam nhân, không phải chúng ta vẫn làm việc như thế sao?
Miệng Lý tam nãi nãi bị tát thấy cực kỳ đau, tức muốn hộc máu: "Liễu thị, ngươi không kính trọng người già, c.h.ế.t không được tử tế."
Lý Lệ và Lý Phương sợ tới mức nhanh chóng trốn đi, Liễu Phán Nhi cầm lấy xẻng trên mặt đất, dùng sức vung lưỡi hái trong tay Lý tam nãi nãi ra ngoài.
Lý ngũ nãi nãi trong thôn, người ta cũng không có nam đỉnh, mang theo hai con dâu khai khẩn, người ta tuân thủ quy củ khai khẩn một bên, chứ không phải chạy đến giữa nhà người ta khai khẩn.
Sau khi Lý tam nãi nãi định thần lại thì lập tức bò dậy khỏi mặt đất, giơ lưỡi hái trong tay xông về phía Liễu Phán Nhi.
Lý Nhị Lăng Tử lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Lý Nhị Lăng Tử có chút ngốc, cũng thích chiếm tiện nghi, nhưng chưa bao giờ chiếm tiện nghi của người yếu người già. Tam thẩm, đất của nhà người thì người muốn khai khẩn cũng được thôi.
Chu Thúy Hoa tiến lên: "Tam thẩm, cơm có thể nói bậy, nhưng lời không thể nói bậy. Chúng ta làm việc không thể không nói lý. Chính người ngẫm lại đi, có phải những chuyện người đổi trắng thay đen không?”
Người gần đó ở bên cạnh cũng nghị luận sôi nổi, cũng cảm thấy Lý tam nãi nãi làm quá mức.
Lý tam nãi nãi biết hất nước bẩn nhất, thôn trưởng Lý vừa muốn nói chuyện nhưng đã bị Chu Thúy Hoa ngăn cản.
Đến lúc đó, ta chuyển đất của người xuống dưới triền núi, để nhà người ở phía dưới nhất. Chỉ là người không cắt cỏ, không lật đất lên khó mà xử lý sạch cỏ được, không xem như khai khẩn."
Vu Thị thấy bà bà lần nào cũng có cách, nhưng hôm nay không được, nên trên mặt ửng đỏ: "Nương, chúng ta vẫn nên đi nơi khác khai khẩn thôi!"
Lý tam nãi nãi không chiếm được tiện nghi ở chỗ Liễu Phán Nhị, lưỡi hái trong tay còn bị đánh bay, hiện tại lại bị Lý Nhị Lăng Tử chèn ép, trong lòng càng thêm tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT