*Mặc Ngọc: Tên chính xác của loại ngọc này là "Mặc Ngọc" hoặc "Mực Ngọc. Trong tiếng Hán, Mặc (SŠ) tức là Mực. Ý chỉ ở đây là loại Ngọc Phỉ Thuý có màu đen như màu mực Trước mắt bao người, Cửu công chúa chỉ có thể hai mắt mỉm cười mà nhìn về phía Cố Thiệu. Vốn dĩ Cố Thiệu không phải là một nam nhân sẽ biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài, chỉ nhu thuận nói: "Chúc công chúa thuận buồm xuôi gió!" Cửu công chúa gật đầu: "Cố Thiệu, ta kêu tên của chàng, chàng cũng kêu tên của ta đi." "Lần sau nếu nhìn thấy ta, không cần gọi ta là công chúa, hãy gọi ta là Tử Hà." Cố Thiệu cúi đầu cười nhạt: "Được, Tử Hà!" Âm thanh dịu dàng trầm thấp, mang theo một chút tình ý, có thể khiến tâm tình người khác nhộn nhạo.
Hiện tại Cửu công chúa bỗng nhiên có chút hối hận khi rời đi Kim Lăng!
Nhưng mà quan thuyền đã chuẩn bị xong, nhiều người tới tiễn nàng ấy như vậy, thế nên không thể không đi.
Vì vậy Cửu công chúa chỉ có thể lưu luyến mỗi bước mà nhìn Cố Thiệu, sau đó lên thuyền.
Khi đã lên tới trên thuyền, nàng ấy cũng đứng ở boong tàu phất tay cùng người phía dưới.
Canh giờ đã đến, thuyền lớn rời đi.
Cố Thiệu nhìn thân ảnh màu đỏ rời đi càng ngày càng xa, trong lòng bỗng chốc phiên muộn.
Không biết vì sao, trái tim vốn dĩ trọn vẹn, lúc này lại bắt đầu trở nên vắng vẻ.
Cố lão phu nhân vẫn luôn ở quan sát tôn tử của chính mình, cười đến không khép miệng được. Đây là đặt ở trong lòng, cho nên mới để ý. Bà ấy biết tâm tình của tôn nhi, cho nên cũng đặc biệt hy vọng tôn nhi mình có thể tìm được một nữ tử tình ý hợp nhau để chung chăn cả đời.
Hiện tại rốt cuộc cũng xuất hiện một người thích hợp, không thể tiếp tục bỏ lỡ được.
Cố lão phu nhân nói với Liễu Phán Nhi: "Thật không dễ dàng gì, lúc sinh thời, vậy mà ta còn có thể nhìn thấy tôn nhi đón dâu sinh con."
Liễu Phán Nhi khen tặng: "Lão phu nhân, phúc duyên thâm hậu, tùng hạc duyên niên, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Cố lão phu nhân mặt mày hớn hở: "Ta đây sẽ mượn lời hay của Đức Thụy phu nhân, hôm nay tâm tình khá tốt, ta mời mọi người đến Vân Hoa lâu ăn cơm."
Lúc này Kim Lăng hầu cũng đã đi tới, làm Kim Lăng hầu gia, hiện tại công chúa rời Kim Lăng hồi kinh, đương nhiên ông ấy phải tới tới. Lúc này nghe thấy lời Cố lão phu nhân nói, Kim Lăng hầu cười sang sảng.
"Lão phu nhân, có Tạ mỗ ở đây, cũng không thể để lão phu nhân mời khách được!"
"Tạ mỗ đã kêu Vân Hoa lâu kia chừa lại ghế lô tốt nhất, hơn nữa đã cho người chuẩn bị đồ ăn."
"Tạ mỗ mời chư vị, cùng nhau tới Vân Hoa lâu, như thế nào?"
Cố lão phu nhân nghe thấy Kim Lăng hầu mời, cũng hiên từ mỉm cười.
"Đa tạ hầu gia mời, đương nhiên lão thân rất nguyện ý! Phán Nhi, thân thể ngươi thế nào rồi?"
Liễu Phán Nhi vui vẻ đáp ứng, khó có dịp được gặp được nhiều người như vậy, vừa lúc tụ họp một lần.
"Thân thể ta vẫn còn tốt lắm, có thể ăn cũng có thể ngủ! Hôm nay mọi người đều tê tựu, đương nhiên ta cũng muốn xem náo nhiệt rồi."
Vì thế dưới lời mời của Kim Lăng hầu, doan nguoi bon ho truc tiep di vao Van Hoa lâu.
Đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Phán Nhi tới Vân Hoa lâu, trước đó chỉ nghe Lý Dung nói qua thôi.
Người lớn còn có thể xem là khá rụt rè, tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không có thất thố.
DTV
Tiểu nha đầu Lý Nam này ngày thường rất thích nói chuyện, lại còn không sợ người lạ.
Hiện tại cũng dùng bữa cùng người lớn, nhìn đến những món ăn đẹp như thơ như hoạ, cái miệng nhỏ liền không dừng lại được.
"Trách không được A Dung tỷ tỷ sau khi trở về vẫn luôn nhớ mãi không quên, thức ăn như vậy chỉ có tiên nhân mới có thể ăn được."
Lý Tiểu Bảo liên tục gật đầu: "Đồ ăn như thế này chỉ có thể là ở trên trời mới có, còn ở nhân gian có thể thấy được bao nhiêu lần đây?"
Lý Đại Bảo nhìn thấy bộ dáng không có kiến thức của đệ đệ muội muội, nên nhỏ giọng nhắc nhở. "Cho dù có giật mình đi chăng nữa, thì cứ để ở trong lòng là được, không cần biểu hiện vội vàng đến như vậy đâu!" Kim Lăng hầu cũng cười cười, đưa cho Lý Nam một cái thẻ bài. "Sau này thường xuyên tới thì sẽ không cảm thấy hiếm lạ nữa đâu! Đồ tốt chính là để cho người ta ăn, nếu không thì đầu bếp nơi này cân nhắc những thứ này để làm gì chứ?” "Lần sau cứ cầm cái mặc ngọc bài này, tới đây là có thể tùy ý ăn, toàn bộ đều miễn phí." Lý Nam tuy rằng rất muốn thường xuyên đến đây, nhưng cũng biết một bàn đồ ăn này cũng cực kỳ đắt giá. Tuy rằng bé con chỉ là người từ nông thôn đến đây, nhưng cũng không thể để tỷ tỷ mất mặt được.
"Cảm ơn ngài, hâu gia. Nhưng mà ta không thể nhận được, ngài vẫn nên thu hồi lại đi."
Kim Lăng hầu trực tiếp nhét mặc ngọc bội vào trong tay Lý Nam.
"Ngươi là muội muội mà A Vinh thích nhất, làm thân phụ của A Vinh, ta cũng rất thích A Nam, Tiểu Bảo và Đại Bảo."
"Đây là một chút tấm lòng của ta, tỷ tỷ của ngươi không ở Kim Lăng, nên ta thay A Vinh chiêu đãi các ngươi."
Lý Nam thấy Kim Lăng hầu nói như vậy, sau đó nhìn về phía mẫu thân và cha. Liễu Phán Nhi gật gật đầu, cười trả lời. "Đây là ý tốt của hầu gia, A Nam, ngươi liền nhận lấy đi! Còn không mau chóng cảm tạ hầu gia đi?"
Lý Nam lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà cất mặc ngọc bội vào, chắp tay hành lễ một cái. "Đa tạ ý tốt của hầu gia, sau khi a tỷ trở về, lúc nào cũng luôn nói về hầu gia hết!" "Tỷ ấy nói ngài là một phụ thân tốt, mỗi ngày đều chơi cùng tỷ, biết được rất nhiều kiến thức..."
Lý Nam lấy những lời lúc trước của Lý Dung khen ngợi Kim Lăng, nói cho Kim Lăng hầu.
Trong lòng Kim Lăng hầu cũng cực kỳ vui vẻ, không nghĩ tới ở trong lòng nhi nữ, ông ấy lại có ấn tượng tốt như vậy.
Xem ra cách làm trước đó là đúng, dù sao việc giáo dưỡng nhi nữ vẫn còn có những người khác làm.
Ông ấy chỉ cần làm một người cha tốt là được, mang theo nhi nữ ăn nhậu chơi bời, hưởng thụ nhân gian.
Liễu Phán Nhi và Cố lão phu nhân cùng với bọn nhỏ nói chuyện với nhau.
Lý Nguyên Thanh, Cố Thiệu, còn có ba người Kim Lăng hầu cũng trò chuyện với nhau rất vui.
Trong lòng không còn nhiều cố ky gì nữa, thì chuyện để nói cũng nhiều thêm không ít.
Kim Lăng hầu làm quý tộc lâu đời của Kim Lăng, sự hiểu biết đối với Kim Lăng chắc chắn là vượt qua Cố Thiệu cùng Lý Nguyên Thanh rất nhiều.
Cố Thiệu cũng thỉnh giáo Kim Lăng hầu một số vấn đề.
Kim Lăng hầu luôn có thể gãi đúng chỗ ngứa mà đưa ra đáp án hoặc là kiến nghị, khiến cho Cố Thiệu được lợi không ít. Cho dù là vấn đề ở phương diện quân sự chính trị do Lý Nguyên Thanh đề ra, thì Kim Lăng hầu cũng biết được một vài thứ.
Liễu Phán Nhi phái người đi kinh thành, truyên tin với Tê tam phu nhân, nhờ Tê tam phu nhân hỗ trợ những việc vặt, sau đó cầu hôn.
Tuy nhiên, nếu Tề tam phu nhân cảm thấy bản thân không thể tự giải quyết, thì có thể mời Tề đại phu nhân hỗ trợ.
Tâm trạng Cửu công chúa rất tốt, trước kia ngồi thuyền rất dễ say tàu, lúc này đây lại như giam trên đất bằng.
Thì ra tâm tình cũng có thể ảnh hưởng đến việc có say tàu hay không nhai
Quan thuyền to lớn chạy ba ngày ở trên biển, đã rời khỏi phạm vi thế lực ở Giang Nam. Ngay lúc đi qua một ngã rẽ trên sông, lại đột nhiên mắc cạn.
Thuyền lớn đột ngột dừng lại, khiến cho Cửu công chúa đang uống trà, bị vay hết lên người.
Cửu công chúa nhíu mày, nhìn về phía bên ngoài: "Thái Ngọc, bên ngoài làm sao vậy?"
Trên mặt Thái Ngọc cũng lộ vẻ khó hiểu: “Công chúa, người chờ một lát, nô tỳ đi ra bên ngoài hỏi thăm."
"Ừm, đi nhanh về nhanh." Cửu công chúa đứng lên, đỡ cái bàn, để ngừa thuyền lớn lại rung chuyển dữ dội thêm lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT