Về phần tiểu thiếp, thật sự cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Thiếp thất là tiện tịch, là bị bán cho nhà chồng.

Chỉ dựa vào thân phận cũng đã đoán trước được rằng, tiểu thiếp hoàn toàn không thể có cơ hội tự mình đảm đương một việc.

Nếu mà để tiểu thiếp trong nhà đi tham gia yến hội, hoặc là bái phỏng người khác. Không chỉ không giúp cải thiện mối quan hệ, gia chủ còn tưởng rằng đây là muốn sỉ nhục hắn.

Hiện tại thật sự là có kẻ sủng thiếp diệt thê, nhưng những kẻ như vậy thường sẽ không thể lăn lộn trong quan trường được.

Gió bên gối tuy lợi hại, nhưng không phải là ai cũng có thể chịu được.

Một người nam nhân không thể chỉnh đốn gia đình cho tốt, vậy thì làm sao có thể lo toan việc nước?

Một câu không thể trọng dụng, sẽ bị đào thải ngay lập tức.

Chính vì vậy, nếu nam nhân mất thê, đa số đều sẽ tái giá.

Không chỉ là vì quản lý gia đình, mà còn là vì vấn đề giao thiệp với bên ngoài. Không chỉ có mỗi Trương đại nhân nghĩ như vậy, ngay cả những đại nhân khác cũng rối rt gửi lời nhắn vê cho người thân trong nhà, bảo các phu nhân chú ý một chút.

Lại nói Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu cùng nhau đi vào phủ chỉ huy sứ.

Cố Thiệu ở lại hoa viên Lý gia, không có phương tiện thuận tiện nào có thể tiến vào viện của Liễu Phán Nhi.

Sau khi Lý Nguyên Thanh đi vào, nhìn thấy Cửu công chúa đang nói chuyện với Liễu Phán Nhi.

"Đa tạ Cửu công chúa, phu nhân ở đây đã có ta rồi. Cố đại nhân cũng rất lo lắng cho phu nhân nhà ta, chẳng qua Lý ma phải ở cạnh chăm sóc thê tử, không thể sang bên đó báo tin."

"Cố đại nhân đang ở hoa viên bên kia, rất nhanh sẽ đến tham kiến Cửu công chúa một chuyến. Nhờ người nói với Cố đại nhân, thê tử của Lý mỗ rất mạnh khỏe." Cửu công chúa sửng sốt, trên mặt ửng đỏ: "Phán Nhi tỷ tỷ, nếu đã có Lý tướng quân ở đây với tỷ, vậy muội muội sẽ đi ra ngoài."

Mắt Liễu Phán Nhi lộ ra ý cười: "Đi đi, thay ta nói với Cố đại nhân một tiếng, đa tạ hắn ta đã đến thăm ta."

"Dạ, Phán Nhi tỷ tỷ" Công chúa Tử Hà đồng ý, đỏ mặt cúi đầu, nhưng bước chân lại giống như nai con sung sướng chạy nhảy trong núi rừng.

Thấy Cửu công chúa rời đi, Lý Nguyên Thanh ngồi ở bên cạnh thê tử: "Tại sao lại động thai rồi?"

Liễu Phán Nhi cong môi cười: "Không có việc gì, chỉ cùng Cửu công chúa nói chuyện phiếm thôi, nói tới mức rất vui vẻ nên cười quá nhiều."

"Tống đại phu đã tới nhìn thử, không có việc gì, vê sau ta chú ý chút là được. Xin lỗi, đã khiến chàng lo lắng rồi."

Lý Nguyên Thanh nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên trán thê tử: "Tất cả những gì ta làm, đều là muốn tốt cho nàng và bọn nhỏ."

"Đợi sinh hài tử xong, chúng ta muốn cười như thế nào, thì cười như thế đó. Như vậy có được không?”

Liễu Phán Nhi nắm lấy đôi tay hơi run rẩy của Lý Nguyên Thanh, thiết hán nhu tình, chính là như vậy đấy.

"Được được, ta nhớ rồi, chàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ khỏe mạnh, hài tử trong bụng cũng sẽ khỏe mạnh."

Lý Nguyên Thanh cười, sờ sờ bụng thê tử, cố ý làm ra dáng vẻ hung thần đáng sợ. "Bé xấu xa, chớ có nghịch ngợm. Chờ đến lúc ngươi ra đời, phụ thân sẽ chơi với ngươi." Đúng lúc này, bụng Liễu Phan Nhi động đậy một chút, giống như là hình dáng của một cái nắm tay nhỏ.

Liễu Phán Nhi cong môi cười: "Vừa nhìn là biết tính tình không tốt, đoán chừng sau này có thể làm chàng tức giận đến mức nhảy dựng lên."

Lý Nguyên Thanh dở khóc dở cười: "Đúng vậy, nếu như là một tên nhóc, ta còn có thể đánh nó không thương tiếc. Còn nếu là một tiểu cô nương, ta sẽ không xuống tay được."

Liễu Phán Nhi cười trộm: "Hài tử của ta đều rất tốt, nếu không nghe lời, ta sẽ dạy dỗ nó."

Lúc này Liễu Phán Nhi còn chưa biết, nàng đã nói quá sớm.

Phu thê hai người thì thầm, Liễu Phán Nhi cũng nói qua ý định của Cố lão phu nhân.

Lý Nguyên Thanh kinh ngạc: “Động tác của Cố lão phu nhân này thật nhanh, còn muốn nàng làm bà mai nữa." "Chàng cũng không nhìn xem Cố đại nhân đã bao lớn rồi, nếu việc này ở hiện đại cũng không là gì. Nhưng ở đây những người cùng tuổi với Cố đại nhân, hài tử cũng đã có thể chạy được rồi." "Vốn dĩ Cố gia đã không có bao nhiêu người, cho nên chuyện Cố lão phu nhân hy vọng cháu trai của mình có thể nhanh chóng thành thân, sớm ngày sinh con, cũng có thể lý giải được." Lý Nguyên Thanh suy nghĩ một chút: "Nàng nói đúng. Trách không được Cố đại nhân muốn đến đây, hóa ra thật sự là nhớ Cửu công chúa." Liễu Phán Nhi cười: "Tốt lắm, Cố đại nhân là một chính nhân quân tử, Cửu công chúa cũng là một người ngay thẳng. Một bên nhiệt tình như lửa, hoạt bát hiếu động, một bên rụt rè ưu nhã, an tính như nước. Trời sinh một đôi, duyên trời tác hợp."

Lý Nguyên Thanh dở khóc dở cười, duỗi tay nhéo nhéo mũi Liễu Phán Nhi.

"Nói giống như nàng là chuyên gia tình yêu, chuyện tình cảm này, nàng giúp đến đây là dừng được rồi, không nên can thiệp quá nhiều."

Liễu Phán Nhi gật đầu liên tục, đương nhiên nàng hiểu rất rõ đạo lý này: "Được được, ta hiểu rồi."

Bên này khi Cửu công chúa đi vào hoa viên.

Cố Thiệu đứng ở một khóm thanh trúc cách đó không xa, vẻ mặt chuyên chú nhìn những bông hoa trong hoa viên.

Cửu công chúa nghĩ đến những cái mình đã viết trong cuốn sách nhỏ, nàng ấy đều học những kỹ xảo nhỏ đó từ trong thoại bản.

Nàng ấy có nên tiến đến từ phía sau sau đó che mắt Cố Thiệu hay không?

Để cho hắn ta đoán xem nàng ấy là ai? Hình như quá thân mật, không tốt lắm. Thôi bỏ đi, vẫn là lễ nghi day đủ đi.

Tuy rằng chỗ Cố lão phu nhân bên kia đã ngỏ ý cầu thân, nhưng nàng ấy là công chúa, công chúa cao quý thì nhất định phải rụt rè.

"Cố đại nhân, đa tạ chàng đã lo lắng cho thân thể của Phán Nhi tỷ tỷ. Đại phu đã xem qua rồi, hiện tại thì không có việc gì." Cố Thiệu quay đầu, lập tức nhìn thấy Cửu công chúa một thân hồng y lụa mỏng, chậm rãi đi đến.

Bước chân ưu nhã, ánh mắt lưu động, tỏa sáng rực rỡ.

Cố Thiệu vẫn luôn biết Cửu công chúa rất đẹp, là loại đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy lóa mắt.

Rất có tính công kích.

Chỉ cần từ việc mọi hành động Cửu công chúa đều được Chu Bình đế và Hoàng Hậu yêu thích, cũng biết tính cách nàng ấy rất tốt.

Trước kia hắn ta chỉ biết sơ qua về Cửu công chúa, đối với công chúa hoàng thất, ấn tượng cũng không tốt lắm.

Suy cho cùng cái người Trạng nguyên bị công chúa Tây Dương ép xuất gia, cũng coi như là sư huynh của hắn ta.

Hắn ta bái Thanh Sơn tiên sinh làm thầy, vị sư huynh kia là đồ đệ đầu tiên của Thanh Sơn tiên sinh, hắn ta là đệ tử cuối cùng của Thanh Sơn tiên sinh.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Cố Thiệu cũng có trái tim, hắn ta sẽ cảm nhận, sẽ nhìn, cho nên hắn ta phát hiện Cửu công chúa rất tốt.

Thì ra việc thích một người lại có thể đơn thuần như thế.

Giống như Liễu Phán Nhi thích Lý Nguyên Thanh vậy, chỉ cần Lý Nguyên Thanh xuất hiện, trong mắt Liễu Phán Nhi sẽ không nhìn thấy những người khác.

Cố Thiệu hắn ta có tài đức gì, thế mà cũng có thể được Cửu công chúa đối đãi như vậy?

DTV

Cố Thiệu nhìn Cửu công chúa đến gân, hắn ta có thể nhìn thấy hình ảnh ôn tôn lễ độ của bản thân mình trong đôi mắt trong suốt của Cửu công chúa.

Tim hắn ta lại loạn nhịp lân nữa.

Hắn ta chắc chắn rằng, đây là loạn nhịp vì Cửu công chúa.

Cố Thiệu cười: "Đức Thụy phu nhân không sao là tốt rồi. Cố mỗ đa tạ công chúa báo tin, hôm nay Cố mỗ có nhờ tổ mẫu đưa lễ vật đến cho công chúa, công chúa có thích không?”

Cửu công chúa xinh đẹp cười: "Thích. Như ý như ý, như tâm ý của ta. Như ý bổn cung, không biết có như ý Cố đại nhân không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play