Lý tam nãi nãi nghe thấy lời này, như là bị cục đá đập vào chân vậy, đôi mắt híp nhỏ trợn ngược: "Con nha đầu này, lời hay mà không nghe hiểu sao? Ta tốt với các con mà. Tam thẩm nhà ngươi không cho đứa nhỏ nhà mình làm việc, mà mang các con đi khai khẩn, thật sự cho rằng khai khẩn dễ dàng như vậy à!"
Lý Phương còn muốn nói, nhưng đã bị Lý Lệ lôi đi: "Đừng chậm trễ thời gian nữa, nói ít đi một câu, chúng ta là có thể khai khẩn thêm nhiều đất."
Lúc này Chu Thúy Hoa tới, cười tủm tỉm nói với Lý tam nãi nãi: "Đứa nhỏ ấy à, phải làm nhiều việc mới có thể hiếu thuận. Tam nãi nãi, tôn tử nhà ngươi cứ như cục cưng bảo bối vậy, sau này sao có thể trông cậy vào nhỉ?"
Lý tam nãi nãi không vui, chặn họng người khác: "Tôn tử nhà ta còn nhỏ, hiện tại mà làm việc mệt quá rồi sẽ không lớn được đâu."
"Mười tuổi mà còn nhỏ cơ à? Đại Bảo thằng bé còn chưa đến mười tuổi đâu, hiện tại mỗi ngày bận rộn trong ngoài, đúng là một đứa nhỏ chăm chỉ mà. Chúng ta không phải có mệnh thiếu gia thì phải cần mẫn. Tam thẩm, ngài nói phải không?" Chu Thúy Hoa cực kỳ chán ghét Lý tam nãi nãi, có chỗ lợi thì tìm cách chiếm hết; Không có chỗ tốt, thì chạy trốn đến chỗ xa còn nhanh hơn thỏ.
Đã vậy còn thường xuyên còn nói mát, thật là người phiên phức mà.
Lý tam nãi nãi không vui, hiện tại trong nhà được chia vài mẫu đất, lại không cần nộp thuế, cảm thấy cuộc sống quá tốt, đương nhiên sống lưng cũng thẳng hơn.
"Đại Bảo đáng thương, kiếm ăn trong tay mẹ kế, không có mẹ ruột nãi nãi che chở, không phải sẽ phải bận rộn trong ngoài sao?" Lý tam nãi nãi nói chuyện không buông tha cho người ta, cực kỳ khắc nghiệt.
Người trong thôn cũng có những người khác nhìn thấy Chu Thúy Hoa và Liễu Phán Nhi mang theo người nhà đi khai khẩn, nhưng hứng thú của mọi người không lớn lắm, hiện tại mỗi nhà được chia vài mẫu, mười mấy mẫu cũng đủ bọn họ bận việc rồi.
Nghe thấy lời này, Chu Thúy Hoa gật đầu: "Đúng vậy, có khả năng nghiến răng này thì chúng ta có thể xới thêm nhiều đất rồi."
Lý tam nãi nãi nói bậy sau lưng bị Liễu Phán Nhi bắt ngay tại trận, thì khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, quay đầu nhảy nhót chạy mất, không dám tiếp tục nghị luận nữa.
Thính lực của Liễu Phán Nhi rất tốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý tam nãi nãi: "Ngài dập đầu với ta, ta chịu không nổi đâu." Nhìn bóng dáng các nàng rời đi, Lý tam nãi nãi phun ra một ngụm nước bọt về phía bóng dáng các nàng: "Ta nhổ vào, xem các người có thể không, nếu có thể trồng ra những thứ lung tung rối loạn có thể bán lấy tiên, ta quỳ xuống dập đầu với các người."
Dù sao thì Liêu Phán Nhi cũng có danh ác ở bên ngoài, Lý tam nãi nãi sợ Liễu Phán Nhi nổi điên, đối phó với cả nhà bà.
Chu Thúy Hoa còn muốn nói nữa, đã bị Liễu Phán Nhi ngăn cản: "Thím Thúy Hoa, chúng ta nhanh đi khai khẩn có lẽ có thể trông được thứ tốt, chúng ta bán kiếm tiền làm căn phòng lớn.
Chẳng qua suy nghĩ của những người này không quan trọng với Liễu Phán Nhi.
Hơn nữa đói bụng nên rất nhiều người lười làm việc, muốn tạm nghỉ.
Người có tuổi cảm thấy Chu Thúy Hoa và Liễu Phán Nhi cần mẫn, nhưng có người cảm thấy các nàng quá ngốc, tự mình chuốc lấy khổ. Rõ ràng có thể nghỉ ngơi còn làm việc!
Mặt khác bọn họ cũng không có tiền mua hạt giống, khai khẩn đất xong mà không trông trọt thì cũng trở thành đất hoang thôi.
Hiện tại nàng chỉ cần khai khẩn trồng trọt, kiếm tiền xây nhà.
Các nàng đi đến nơi rất xa, đi qua những triền núi đã khai khẩn, đến trên sườn núi xa hơn để khai khẩn.
Sườn núi này không có suối nước cho nên không thể khai khẩn thành ruộng lúa, nhưng khai khẩn thành ruộng cạn thì có thể. Vừa hay thích hợp với yêu cầu của Liễu Phán Nhi. Sau khi nàng tính toán đã khai khẩn luôn ở chỗ này.
Chu Thúy Hoa mang theo con dâu dùng lướt gặt cắt cỏ ở phía trước, loại bỏ hết những rau dại trên sườn núi.
Lý Phương dắt trâu đi phía trước, sức lực Liễu Phán Nhi lớn nên đỡ cày sắt ở phía sau, gian nan đi từng bước một về phía trước.
Lý Lệ ở phía sau nhặt hết các loại cỏ trên đất đã lật ném ở bên cạnh.
Hai đứa con của Chu Thúy Hoa cầm xẻng, bắt đầu san bằng đất đai, biến thành ruộng bậc thang. Hơn nửa tháng trước, bọn họ vẫn luôn làm những việc này rồi nên cũng thuần thục.
Tuy rằng ít người, nhưng mọi người đều rất nỗ lực, cân mẫn.
Một buổi chiều, chỉ cần dựa vào một con trâu vậy mà bọn họ khai khẩn được nửa mẫu.
Vài người mệt đến mức ngồi nghỉ tạm ở trên hai đầu bờ ruộng, Liễu Phán Nhi nhìn đất được khai khẩn ra, cười nói: "Ta vừa thấy đất đã khai khẩn xong là cảm thấy vui vẻ. Có đất rồi rải hạt giống lên, tới mùa thu là có thể thu hoạch."
Chu Thúy Hoa cũng cười: "Đúng vậy, có đất rồi thì trong lòng kiên định hơn. Cho dù chưa được thì chúng ta cũng phải thử một chút mới được. Có người nói chúng ta ngốc, Nguyên Thanh gia, ngươi cứ nghe là được, nhưng đừng để ý. Những người đó lười, chúng ta không thể lười. Người lười sao có thể sống cuộc sống thoải mái được chứ?"
Trời sắp tối, trên người trâu già cõng cỏ dại, trên người những người khác cũng cõng bó cỏ to nhỏ cùng nhau trở về.
"Đúng vậy!" Chu Thúy Hoa cười nói: "Lão nhị, lão tam, sức lực các người lớn, nhanh chóng cắt cỏ rồi mang về đi."
Liễu Phán Nhi nhớ tới thôn Lý gia cũ, người có nhà ngói cũng không nhiều lắm, phần lớn đều là nhà bằng gỗ: "Còn có tác dụng này sao!"
Chu Thúy Hoa cười cười, giải thích nói: "Nhặt cỏ trở về, phơi khô cắt ngắn trộn với bùn, làm thành gạch đất rắn chắc, có thể dùng để xây nhà."
Liễu Phán Nhi tò mò: "Thím, người lấy mấy cái cỏ này làm cái gì vậy? Chỗ này của chúng ta không thiếu củi gỗ nhóm lửa, không cần đốt những thứ này đúng chứ?"
"Đến lúc đó ta sẽ bảo ba huynh đệ bọn họ làm gạch đất giúp ngươi, chúng ta cùng nhau xây nhà. Chu Thúy Hoa cười nói: "Chờ làm được xong phòng, chúng ta cũng thu hoạch xong lương thực, vậy có thể hoàn toàn an gia ở chỗ này rồi." "Ta còn lâu mới để ý." Liễu Phán Nhi cười nói: "Thím, chúng ta ngày mai lại tiếp tục, vất vả mười ngày, chúng ta sẽ có thể khai khẩn cái triền núi này, chúng ta lại có thể có thêm vài mẫu đất, đúng là chuyện tốt mà."
Nàng cũng muốn ăn thịt, bụng quá thấy thèm rồi.
Đại tẩu Lưu thị và Lý Đại Bảo đã trở lại, Lý Đại Bảo đang nướng thỏ hoang ở trên đống lửa, nhìn thấy Liễu Phán Nhi trở về, lớn tiếng kêu: "Nương, ta và đại bá mẫu bắt được ba con thỏ hoang này."
Liễu Phán Nhi kinh ngạc, khen ngợi: "Các người thật lợi hại, vất vả rồi."
Sau khi trở về trời đã tối rồi.
Con thứ hai của Chu Thúy Hoa là Lý Nguyên Lãng, cười hì hì nói: "Nương, nếu tẩu tử đã nói như vậy, chúng ta nhận lấy đi. Rất nhiều ngày không ăn thịt rồi, con thèm quá."
Chu Thúy Hoa và hai nhi tử con dâu nàng cũng muốn ăn, nhưng thịt thỏ là đồ quý như vậy, bọn họ cũng không thể nhận: "Để lại cho bọn nhỏ ăn đi, quá quý rồi."
Liễu Phán Nhi nhận lấy đưa vào tay Chu Thúy Hoa: "Khai khẩn xong đất hoang, thím đã nói với chúng ta mỗi nhà một nửa, rõ ràng là nhà ta chiếm lợi ta còn không từ chối. Thịt thỏ này các người lấy về đi, bồi bổ cơ thể cho mọi người, người cũng đừng từ chối nữa."
Lưu thị đưa con thỏ đã lột da khác cho Chu Thúy Hoa: "Thím, trời nóng, thịt này chưa nướng đâu, các người mang về nướng ăn đi."
Trong mắt con dâu cũng có sự mong đợi, nuốt nước miếng.
Chu Thúy Hoa thấy thế, chỉ đành nhận lấy: "Vậy ta không khách sáo với chị em dâu các người nữa, ta lấy, đa tạ."
Người một nhà xách theo thịt thỏ vui vẻ rạo rực rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT