Chu Bình Đế nửa cười nửa không: "Đại tướng quân Tokugawa là thân tử của
quốc chủ ngươi đúng không?"
ltou Hiroki sững sờ, chuyện rõ rành rành vậy, sao quốc chủ Đại Chu còn phải hỏi nhiều làm gì?
Có điều, ông ta không dám không trả lời: "Đúng vậy thưa bệ hạ."
Chu Bình Đế lại cười, trâm giọng nói: "Đã vậy rồi, tram nào có thể quá phận xen vào? Ý trẫm là, trẫm tin rằng quốc chủ nhà ngươi có năng lực bình định nội loạn."
ltou Hiroki không muốn tiếp tục trò chuyện về vấn đề này, ngụ ý của Hoàng Đế Đại Chu là nếu đã không bình định được nội loạn, vậy thì chỉ có thể bị người khác thay vào thôi.
Đại Chu tuyệt đối sẽ quá phận xen vào, lo chuyện ở xa xôi ngàn dặm.
Cách xa như vậy, cũng không thể trực tiếp trở thành địa phận của Đại Chu được, quản nhiều chuyện vậy làm gì?
Dù sao quản chuyện gì, cũng phải chi tiền ra sức dùng người.
"Bệ hạ, những chiếc thuyền biển kia với của cải xương m.á.u của bách tính Oa quốc bọn ta thì sao? Ngài nhân từ, thương xót cho dân chúng Oa quốc bọn ta đi."
Chu Bình Đế khit mũi coi thường, những thứ đó chẳng liên quan gì đến lão bách tính Oa quốc cả.
Những thứ này được vận chuyển qua đó, đều để cho quý tộc sử dụng, liên quan gì đến lão bách tính chứ?
Lại nói, cho dù có liên quan, thì làm sao? Những lão bách tính của Oa quốc kia, liên quan gì đến Hoàng Đế Đại Chu hắn ta? Chẳng qua thì làm Hoàng Đế của thiên triều thượng quốc, không thể nói thế được. Chu Bình Đế - đã am hiểu sâu sắc về "hắc hậu học" của đế vương, giọng hắn ta thành khẩn, khuôn mặt chân thành.
"Y Đường này, ngươi có biết những hàng hóa kia đều là buôn lậu không? Không chỉ có giấu đếm số lượng, hơn nữa còn giấu giá cả nữa? Số thuế nộp còn ít hơn một phần mười số thuế đáng lẽ phải nộp đấy?"
"Dựa theo luật pháp Đại Chu ta, đó đều là buôn lậu, bị tịch thu, cũng là hợp pháp." "Mặt khác, tự ý mua bán vận chuyển vũ khí của Đại Chu ta, đến kẻ đầu sỏ là hoàng thúc trẫm cũng đưa ra trước công lý, sao có thể cố tình vi phạm đây?”
ltou Hiroki nghe vậy thì biết nay Hoàng Đế Đại Chu không muốn trả lại hàng với bạc
"Bệ hạ, đó là của cải xương m.á.u của dân chúng Oa quốc bọn ta đấy al
Lúc này, trên mặt Chu Bình Đế lộ vẻ không vui, hơi híp mắt lại.
"Y Đường à, của cải xương m.á.u của Oa quốc ngươi, vậy của dân chúng Đại Chu ta thì không phải của cải xương m.á.u sao?"
"Chuyện này là Oa quốc sai trước, bây giờ ngươi không nên ở đây nói với tram những thứ ấy là của cải xương m.á.u không tồn tại của dân chúng, mà ngươi nên viết thư cho quốc chủ các ngươi, nên tạ tội với trẫm như thế nào chứ?"
"Hiện tại trên triều đã có không ít người bắt đầu dâng thư, để trẫm trách cứ quốc chủ Oa quốc, ngự hạ không nghiêm, khiến Đại Chu tổn thất một khoản thuế kếch xù suốt mấy năm này."
"Thậm chí có người nói rằng, nếu như Oa quốc bên kia không cho một trả lời thuyết phục vừa lòng, thì thậm chí sẽ đình chỉ giao thương giữa hai nước."
"Y Đường, ngươi ở Đại Chu nhiêu năm như vậy, chắc hẳn cũng nghe nói một phần rồi. Nên làm như thế nào, không cần trẫm nói, chắc hẳn ngươi cũng biết." "Đường xá xa xôi, tram cho ngươi hai tháng, mau chóng cho trẫm một câu trả lời thuyết phục, nếu không tram cũng không thể không để ý đến tiếng nói của quần thần nữa rồi!"
Itou Hiroki trợn tròn mắt.
Hoàng Đế Đại Chu bây giờ, không nể mặt giống như lão Hoàng Đế trước đây.
Trước kia chỉ cần ông ta nói khoác, dập đầu mấy cái, sẽ xóa bỏ rất nhiêu chuyện, dùng cái này để thể hiện tấm lòng của thiên triều thượng quốc.
Bây giờ không chỉ có không chiếm được chỗ tốt, còn bị Hoàng Đế Đại Chu yêu cầu quốc chủ phải khai báo cho rõ.
Đúng là toi công như lấy giỏ trúc múc nước!
Không, hẳn là mất cả chì lẫn chài.
ltou Hiroki mang tâm thế thấp thỏm mà rời đi, trở về gửi tin cho quốc chủ.
Đường xá xa xôi, không biết mẫu quốc giờ ra sao?
ta tìm từ không quá hà khắc, miễn cho nếu đại tướng quân Tokugawa lên đài cam quyên, ông ta sẽ không có kết cục
tốt.
Bởi vậy, ltou Hiroki cường điệu viết về Đại Chu bên này, không dám nói chuyện trong Oa quốc.
Sau khi ltou Hiroki rời đi thì Chu Bình Đế lập tức gửi hai phong thư mật báo, để Cố Thiệu với Lý Nguyên Thanh nghĩ cách, có thể dùng cái giá thật nhỏ để trừng phạt Uy Quốc.
Bấy giờ ở thành Kim Lăng đã qua bảy ngày, tất cả đã phục hồi đâu vào đấy.
Rốt cục Kim Lăng hầu cũng dám ra khỏi nhà, ngay khi bị bắt thì những cửa hàng dưới danh ông ta lập tức đóng cửa, không tiếp khách.
Ông ta cũng lập tức trốn đi. Bây giờ chuyện đã qua, quả nhiên là tinh thân của Kim Lăng hầu rất sảng khoái, rất muốn cất giọng ca oanh vàng.
Cuối cùng ông ta cũng không cần giấu đầu lộ đuôi nữa, suốt ngày cứ giả vờ mình quyền quý lắm.
Sự thật thì ông ta vẫn rất có tài!
Càng khiến cho Kim Lăng hầu vui vẻ là trong hai tiểu thiếp của ông ta cuối cùng cũng có một người sinh ra nhi tử mà ông ta hằng mong ước, một người khác thì sinh nữ nhi.
Kim Lăng hầu cực kỳ phấn chấn, chẳng qua là Kim Lăng hầu không nghĩ sẽ làm to lên, rất là khiêm tốn.
Trước đó có rất nhiều quan viên bị bắt, thành Kim Lăng phải chịu ảnh hưởng không nhỏ.
Dù không báo cho những người khác, nhưng không thể không báo cho Lý gia. Kim Lăng hầu tự mình tới, thăm hỏi Liễu Phán Nhi.
"Đức Thụy phu nhân, ta mới được một trai một gái, đặc biệt đến báo tin vui."
Liễu Phán Nhi nghe thế thì thấy khá vui: "Chúc mừng Hầu gia đã được như nguyện, đến ngày đầy tháng, ta chắc chắn sẽ có mặt."
Trùng hợp là Lý Nguyên Thanh cũng đang ở đây, nhìn vê phía Kim Lăng hầu, nhắc nhở: "Kim Lăng hầu, ngươi phải dạy hài tử cho thật tốt đấy!"
Kim Lăng Hầu cười cười: "Tất nhiên rồi, Lý hiền đệ, Đức Thụy phu nhân, hôm nay tới cửa, trừ báo tin vui, ta còn chuyện khác muốn nói."
Cửu công chúa ngôi ở trên, buồn bực ngán ngẩm, nhìn sang Kim Lăng hầu: "Ta nói này Hầu gia, ngươi có gì cứ nói, ấp a ấp úng, đến cùng là có ý gì vậy?"
Kim Lăng hau ngượng ngùng cười cười, nói ra thỉnh cầu của mình dưới cái nhìn của mấy người bên cạnh.
"Phu nhân, là thế này, A Dung là đích trưởng nữ của ta, trước đó từng làm lạc mất con bé, trong lòng ta luôn thấy hổ then.:
DTV
"Chẳng qua nữ tử đều phải ga ra ngoài như nhau thôi, cũng nên có huynh đệ thân thiết từ nhà thân mẫu bên này. Ta mới có nhi tử, sau khi nuôi đến lúc một tuổi thì muốn đưa tới bên cạnh A Dung." Lý Nguyên Thanh nghe vậy thì tức khắc thấy không vui.
A Dung mới không sợ không có huynh đệ từ nhà thân mới, Đại Bảo với Tiểu Bảo đều lớn lên cùng A Dung, quan hệ tốt đây thôi!
"Hầu gia, chẳng lẽ ngài muốn để Lý Mỗ cho nuôi con cho ngài?"
Kim Lăng hầu cười cười, năm ngoái ông ta có đi chung đường với hài tử Lý gia, không phải phóng đại đâu, nhưng phải nuôi dạy tốt thế nào mới được như vậy chứ!
Dù là khuê nữ, hay nam oa, thông minh lanh lợi, cách đối nhân xử thế cực kỳ tốt. "Lý hiền đệ, nha hoàn ma ma, ăn uống chỉ tiêu, đều để ta, cốt chỉ muốn để tiểu nhi ở cạnh tỷ tỷ nhiều hơn thôi."
"Đã không phải huynh đệ ruột thịt, muốn tình cảm tốt, chỉ có thể ở cạnh thật nhiều. Lý hiền đệ, A Dung là khuê nữ ngoan, đối với đệ đệ tốt, tương lai đệ đệ kế thừa Hau phủ, cũng sẽ tốt với tỷ tỷ."
Lý Nguyên Thanh muốn cự tuyệt thẳng thừng, nhưng bị Liễu Phán Nhi ngăn lại. "Hầu gia lo lắng là phải, chẳng qua chuyện này, ta với Nguyên Thanh không làm chủ được. Đi báo cho A Dung, xem con bé nói thế nào."
"Nỗi khổ của Kim Lăng hầu, ta cũng hiểu. Hầu gia làm vậy, cũng là bởi muốn tốt cho A Dung, tình cảm giữa huynh muội cùng nhau lớn lên sẽ tốt hơn."
"Chỉ là hài tử phải rời khỏi mẫu thân, không tốt lắm, Hầu gia hãy nghĩ cho kỹ, đừng để đến lúc đó A Dung thiện tâm, đồng ý rồi còn bị oán trách."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT