phản, đều đã bị khống chế." Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy, Thần Vương với tư binh của hắn ta, đã bị khống chế toàn bộ, lần này chúng ta đã thắng lợi lớn."
Mặt mày Liễu Phán Nhi hớn hở, đây đúng là một tin tốt.
"Miêu Nhi, đến phòng bếp bảo người nấu nước mau, lão gia với thiếu gia muốn tắm rửa. Đúng, bảo bọn họ mau chóng làm điểm tâm, lão gia với thiếu gia đang chờ để được ăn đây."
Miêu Nhi tỷ giòn giã đáp: "Vâng, phu nhân."
Đây là chuyện vui lớn, lão gia lập công, sau này có thể thăng quan phát tài.
Cửu công chúa cũng lo, nghe Lý Nguyên Thanh đã và, thì lập tức cho nha hoàn tới nghe ngóng, biết được tất cả đều thuận lợi, bấy giờ mới yên tâm.
Có điều, sau khi nàng ta biết được thế mà Thần Vương thúc lại làm sẵn một bộ long bào, càng không biết nói gì.
Long bào được may đẹp ra sao, cũng chỉ có thể mặc cho mình nhìn, là có ý gì?
Cửu công chúa thu xếp ổn thỏa rồi tới ăn sáng cùng Liễu Phán Nhi, sẵn tiện nghe ngóng thử.
Nàng ta cực kỳ tò mò.
Họa lớn trong lòng hoàng huynh, chưa được nửa năm mà đã giải quyết sau.
Lý Tướng Quân này quả nhiên là phúc tướng của hoàng huynh.
Liễu Phán Nhi giúp Lý Nguyên Thanh kỳ lưng, rửa mặt.
Lý Nguyên Thanh thay quần áo sạch sẽ vào, cả người bỗng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong phòng ăn, bọn nhỏ đã tới.
Cửu công chúa gấp rút hỏi: "Lý đại nhân, mau nói cho bọn ta một chút, thu được cái gì rồi? Trước đó ta nghe nói là có cả mấy trăm chiếc thuyền buôn lậu?"
"Phụ thân, có phải là có rất nhiều bảo bối không?”
"Mấy cái thuyền buôn lậu này xử lý thế nào? Hàng hóa trên đó sẽ tịch thu hết sao?"...
Tất cả nghi vấn, cũng là điều Liễu Phán Nhi thắc mắc.
Sau khi Lý Nguyên Thanh ăn no khoảng bảy phần, mới chậm rãi nói: "Để ta nói cho các ngươi nghe từng cái, đừng nóng vội."
"Lần này tổng cộng có bốn trăm ba mươi lăm chiếc thuyên, hôm qua vì khiến người Oa quốc lơ lành cảnh giác, ta thả năm chiếc, hàng hóa trên bốn trăm ba mươi trên chiếc còn lại thì tịch thu toàn bộ, sung vào quốc kh6.
"Bởi vì những hàng hóa này là đồ buôn lậu, hơn nữa còn liên quan đến vũ khí cấm, là thứ mà triêu đình tuyên bố cấm chỉ, he phát hiện thì tịch thu cả thuyền." "Chủ yếu trên thuyền là lá trà, đồ sứ, còn có tơ lụa với giấy, và một số chế phẩm vàng bạc tinh xảo."
"Những người Oa quốc này rất xấu xa, không chỉ lén lút mua vũ khí, mà còn dùng số tiền lớn thuê rất nhiều thợ rèn có kinh nghiệm, thủ nghệ nhân đi Oa quốc. Có người không nguyện ý, thì sẽ bị bắt cóc lên thuyền, chuyển đến Oa quốc."
Lúc này, cửu công chúa vỗ bàn một cái rồi giận dữ mắng mỏ, nổi giận đùng đùng. "Oa quốc này quá đáng chém, đưa các công tượng qua đó, bọn chúng cũng có thể nắm được kỹ thuật luyện sắt điêu luyện, thậm chí chế tạo ra cả vũ khí sắc bén."
Những đồ bạc hoặc hàng hóa kia trong mắt cửu công chúa, chỉ đơn giản là chút đồ với bạc, nhưng công dụng của các công tượng kia, có ảnh hưởng lớn hơn với Đại Chu.
Nghe được lời này của cửu công chúa, cuối cùng mấy đứa bé mới ngộ ra.
Trong mắt Liễu Phán Nhi lộ vẻ nguy hiểm: "Người Oa quốc lợi hại thật đấy, không chỉ muốn trứng gà, còn muốn cả gà mái. Có mấy công tượng này, sau này cũng không cần mua vũ khí từ Đại Chu nữa."
"Dù sao thì mua vũ khí từ Đại Chu, cũng
rất mạo hiểm, giống như lần này vậy. Khó
khăn lắm mới chuẩn bị kỹ càng, cuối
cùng bị Đại Chu chúng ta tận diệt."
Lý Đại Bảo lăn hạt châu vòng còng, sau
đó chạy vào trong phòng cầm đồng hồ
mà bản thân mình chế ra ra, đặt lên bàn.
"Phụ thân, nương, đây là đồng hồ có thể
hiển thị thời gian mà con nghĩ ra."
"Chỉ cân chuyển động dây cót phía sau,
cây kim bên trên sẽ có thể di chuyển.
Xem được giờ lúc này...
Lý Đại Bảo khoe tác phẩm của mình ra.
Liễu Phán Nhi rất là ngạc nhiên: "Đại Bảo,
con giỏi thật, nhanh vậy mà đã làm
được!"
Lý Đại Bảo hơi hơi đắc ý: "Đều là do mẫu
thân dạy giỏi."
Cửu công chúa cách đó không xa quan sát ngược xuôi: "Cái thứ xấu xí như này thật sự có hiển thị thời gian à?"
Thứ xấu xí?
Nghe được ba chữ này, Lý Đại Bảo lập tức thấy không vui.
"Công chúa tiểu di, đây là thứ mà con cực nhọc làm ra, sao người có thể chê xấu được?"
Cửu công chúa nhíu mày: "Thứ này vốn rất xấu, cứ cho là nó có thể hiển thị thời gian, thì ta cũng cảm thấy khó coi."
"Kiểu hộp vuông này quá xấu, với cả chỉ là loại gỗ phổ thông. Ở trên cũng không đính đồ trang trí vàng bạc gì, càng không có mấy cái như trân châu ngọc thạch." "Mặc dù ta không muốn đánh tan sự lạc quan của ngươi, nhưng ta cũng muốn ăn ngay nói thật, thứ như vậy, có cho ta cũng chẳng thèm."
Lý Đại Bảo gãi đầu một cái, không tự tin: "Thật sự xấu lắm ạ?"
Liễu Phán Nhi đau lòng: "Thứ này có tác dụng rất tốt, Đại Bảo có thể làm được đã là rất giỏi rồi."
"Vê phân bề ngoài, nếu xấu, thì chúng ta có thể làm cho nó đẹp lên! Chuyện này giao cho ta, ta vẽ một bức tranh lên cho con."
"Đến lúc ấy để công tượng cải tiến một chút, dựa theo lời công chúa tiểu di của con, khảm lên đó vàng bạc ngọc thạch các kiểu, chẳng phải sẽ trở nên đẹp mắt sao?"
Cửu công chúa gật đầu liên tục: "Đương nhiên rồi, đồ vật đẹp mắt, còn có thể hiển thị thời gian. Kể cả rất đắt, ta cũng sẽ mua."
"Kiểu người không thiếu tiền giống bổn cung, không chỉ Kim Lăng có, mà kinh thành cũng có rất nhiều nha!"
Liễu Phán Nhi cũng thừa cơ cổ vũ Lý Đại Bảo: "Tóm lại đây là một cái đồng hồ có tác dụng rất lớn."
DTV
"Chúng ta tiếp thu ý kiến số đông, tổng hợp lại tạo thành một thứ đồ thật tốt. Không phải phụ thân con cứu rất nhiều thợ rèn công tượng trên thuyền về sao?" "Chỉ cần cho bọn họ tiền, chắc hẳn bọn họ sẽ nguyện ý làm việc dưới trướng con. Đại Bảo, di nương ủng hộ con."
"Dù là tiêu bao nhiêu bạc, đều sẽ chi cho con. Mặt khác, ta còn một kiến nghị nhỏ." "Sau khi tất cả những đồ thủ công này hoàn thiện thì có thể làm cho càng nhỏ đi. Chờ đến lúc con làm thứ này chỉ to bằng bàn tay, có thể đặt trọn được trong tay, mọi người có thể mang theo bên mình."
"Mọi người có thể xem giờ tùy thời tùy chỗ thông qua cái này, kể cả trời âm u, cũng có thể biết chính xác thời gian."
Mắt cửu công chúa sáng lên: "Cái này đích thực là một cách kinh doanh tốt, cho ta một chỗ nữa. Giai đoạn đầu tư ban đầu, ta cũng chỉ tiền."
"Lý đại nhân, giữ lại toàn bộ những thợ rèn kia, chế tác đồng hồ cho chúng ta."
Lý Nguyên Thanh chỉ ngồi nghe, an bài thế nào thì hắn mặc kệ. Hiện tại cân hắn giữ lại công tượng, Lý Nguyên Thanh đồng ý.
"Được! Những người kia đều đã bị giam giữ, sau khi ta ngủ hai canh giờ thì buổi chiều sẽ qua dàn xếp một chỗ cho những người kia."
"Các ngươi đừng vội, đã cảm thấy bề ngoài khó coi, vậy trước tiên các ngươi thử nghĩ đã, vẽ ra một vẻ ngoài thật đẹp đã."
"Chờ sau khi hoàn tất xét duyệt cho toàn bộ công tượng, thì lập tức có thể tiến hành. Đại Bảo, cứ từ từ thôi, đừng nóng vội."
Mắt Lý Đại Bảo sáng rực: "Con biết rồi, thưa phụ thân."
"Lúc đầu đến Kim Lăng, nghe nói Kim Lăng hầu am hiểu buôn bán, ta còn định hợp tác với ông ta đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT