Lưu thị chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, đồ ăn nông gia bày ra đĩa, không tinh xảo, nhưng mùi vị đều rất ngon.
Lúc Cửu công chúa ăn đến giá đỗ xanh hơi sửng sốt, tỏ vẻ khó hiểu.
"Tỷ tỷ, sao vị của giá đỗ này lại thế này? Sao không giống với mùi vị ta được ăn trong hoàng cung vậy?”
Liễu Phán Nhi nghĩ nghĩ, hỏi: " Giá đỗ xanh muội ăn trong cung có phải trong cái lỗ ở giữa này có dăm bông không?” Cửu công chúa ngẫm lại: "Có phải hay dăm bông không thì ta không biết, nhưng ở giữa giá đỗ có thứ gì đó."
Liễu Phán Nhi nghĩ đến từng có người nói ngự trù làm cơm, càng phức tạp càng tốt. Cứ như là làm không đủ phức tạp thì không thể hiện được trù nghệ cao cường Vậy.
"Thực ra trong cung đồ muội ăn là ngự thiện, quá trình làm thực sự rất phức tạp, nguyên liệu nấu ăn cũng phải nghiên cứu rất kỹ."
"Bởi vậy, rất món ăn đa phần đều sẽ mất đi hương vị nguyên bản của thực vật. Nhưng mà sẽ ngon lắm, cũng rất đẹp mắt."
"Đồ ăn nhà chúng ta làm, đương nhiên làm sao đơn giản thì làm. Giá đỗ xanh, thêm mấy quả ớt khô, sau khi xào hành gừng và tỏi, thỉ đổ giá đỗ vào xào lửa to, đảo một lúc là được ăn." Cửu công chúa bừng tỉnh ngộ: "Thì ra là thế. Đúng là có chút vị cay cay, hơn nữa hương vị giá đỗ thanh thanh sảng khoái, mùi vị thật ngon, ta rất thích."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Nếu muội thích thì ăn nhiều một chút. Giá đỗ xanh cứ ăn nhiều vào, cũng sẽ không mập, còn có thể trợ tiêu hóa nữa."
Hầu như mỗi món ăn, Cửu công chúa đều phải hỏi một chút.
Có đôi khi là Liễu Phán Nhi giải thích, có đôi khi là Lý Đại Bảo, Lý Nam cùng Lý Tiểu Bảo giải thích.
Một bữa cơm, ăn đến vô cùng vui vẻ.
Lý Phương ăn cơm xong thì ra cửa hàng làm sổ sách.
Thật là ảo mộng, cảm giác như là đang bước đi trên mây trên trời vậy.
Vậy mà con bé có thể cùng công chúa ăn trong một bàn ăn, hơn nữa công chúa còn khen nó nữa.
Lý Đại Bảo cũng là người được Cửu công chúa khen, năm ngoái Lý Đại Bảo không dicung mauthan den kinh thanh.
Trở thành trụ cột trong gia đình, ở nhà lại trông nhà.
Sau khi Cửu công chúa biết được, vô cùng thích sự bình tĩnh ổn trọng của Lý Đại Bảo, còn đặc biệt tặng cho Lý Đại Bảo một phần lễ vật.
Là một thanh trường kiếm tốt.
Nói chung, trong nhà có sự ghé thăm của Cửu công chúa trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cả trấn Cát Tường đều náo nhiệt!
Trước kia bởi vì khoai lang, đã có rất nhiều quan lớn đến đây.
Bây giờ vậy mà có cả công chúa cũng đến, công chúa hàng thật giá thật đó, nữ nhi của Tiên đế, hiện tại là muội muội của Hoàng đế.
Vừa mới nấy, trong lúc Lý Đại Bảo cùng Lý Phương dẫn theo Cửu công chúa đi dạo trấn Cát Tường, đi qua các loại cửa tiệm, nhà nào nhà nấy đều nhiệt tình tiếp đón. Lý Anh Nương vô cùng kích động, gắt gao câm c.h.ặ.t t.a.y Tam quả phụ.
"Mẫu thân, đó là công chúa đó! Trời ạ, ta mới chỉ được nghe trong sách thấy trong kịch thôi, không nghĩ tới thật sự có ngày có thể gặp được."
"Công chúa thật xinh đẹp, quần áo trên người cũng thật là đẹp mắt. Hạt trân châu còn to hơn ngón cái của con nữa." Tam quả phụ nghe thấy con dâu miêu tả, trợn trừng mắt một cái.
"Được rồi, đừng có thiếu kiến thức như vậy nữa. Đó chính là công chúa đó, kim chi ngọc diệp, há có thể so sánh với người bình thường chứ?”
"Trấn Cát Tường chúng ta cũng nhờ vào danh tiếng của ca ca tẩu tử con, công chúa mới đến trấn Cát Tường chúng ta. Bụng con lớn rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi, đừng để mệt quá."
Lý Anh Nương cũng thấy bụng có hơi
nặng, đứng lâu mệt, chuẩn bị trở về nghỉ
ngơi.
"Ngẫm lại thì cuộc sống như bây giờ,
giống như đang nằm mơ vậy. Không,
trước kia có nằm mơ cũng không dám
mơ đẹp như vậy."
"Ăn ngon mặc đẹp, còn không bị ai bắt
nạt, sống thật xứng đáng. Đứa nhỏ trong
bụng con, vừa sinh ra đã được hưởng
phúc.
Tam quả phụ gật đầu: "Đó là đương
nhiên, về sau nó chính là phúc bảo của
nhà chúng ta."
Ông cụ Chu bên cạnh dường như có chút
đăm chiêu.
Đợi sau khi Lý Anh Nương trở về, trong
DTV
quán rượu chỉ còn Tam quả phụ cùng
ông cụ Chu.
Thấy ông cụ Chu như có điều gì suy nghĩ, Tam quả phụ rót cho ông cụ Chu một ly trà, bưng qua.
"Thấy chưa? Đi theo Đức Thuy phu nhân cùng Lý Nguyên Thanh, chúng ta cuộc sống của chúng ta mới có hy vọng, chàng đừng suốt ngày lo được lo mất nữa." "Trước kia chàng làm ra chuyện, ta mặc kệ, nhưng sau này ta hy vọng chàng về sau suy nghĩ cẩn thận một chút."
"Đứa nhỏ trong bụng Anh Nương, cữu cữu của nó là sủng thần của bệ hạ, mợ nó cùng công chúa là tỷ muội kết nghĩa. Đó là phúc của nhà họ Chu ta, người khác muốn cầu còn cầu không được."
Nghe được lời thê tử nói, ông cụ Chu nở nụ cười.
"Phần mộ tổ tiên nhà họ Chu ta được thơm hương rồi, hiện tại có cơ hội tẩy trắng tốt như vậy, đương nhiên ta sẽ không hồ đồ."
"Dù sao thì cũng nói rồi đấy, cứ an phận mà đợi ở trong trấn, hẳn là sẽ an toàn thôi." Tam quả phụ nở nụ cười: "Đó là đương nhiên."
Cùng lúc đó, Đường Đại Trụ bởi vì đính hôn cùng Lý Phương nên được mọi người vây quanh, khen ngợi, hâm mộ.
Cho dù Lý Phương không phải con của Lý Nguyên Thanh cùng Đức Thuy phu, là chất nữ.
Cưới được Lý Phương về, về sau tiền đồ nhất định sẽ tốt.
Trong lúc những người này hâm mộ Đường Đại Trụ, cũng nghĩ vì sao Đường gia có thể có được sự ưu ái của Đức Thuy phu nhân cùng Lý tướng quân.
Vừa phân tích ra là thấy, chắc là do có bà bà rồi.
Vì những người chạy tới đầu quân như thế đều lấy chính mình làm gương tốt, quản giáo nhi tử nữ nhi trong nhà, gia phong đoan chính, dễ tính chuyện thành thân.
Lý Lệ bị từ hôn, mọi người cũng không để ý. Còn chưa ga ra ngoài thì vẫn là đại khuê nữ vàng ngọc, hơn nữa rõ ràng là đối phương hành xử không đúng, nhắm vào xuất thân nhà lính mà xỉa xói.
Đây rõ ràng không phải vấn đề quan trọng gì!
Lý Lệ là cô nương tốt, hiền lành chăm chỉ, còn trải qua công lao dưỡng dục của Đức Thuy phu nhân.
Cưới được cô nương này, sẽ có nhiều lợi về sau này.
Chuyện tốt như vậy, sao không tích cực lên chút chứ?
Nói không chừng bọn họ cũng sẽ may mắn giống như Đường Đại Trụ, được người ta nhìn trúng thì sao!
Sau khi trải qua chuyện Cố Tấn từ hôn, thanh danh của Lý Lệ không chỉ có không bị ảnh hưởng, ngược lại càng được hoan nghênh hơn, vì được toàn bộ thanh niên trong trấn nhớ thương.
Toàn bộ bà bà tương lai trong trấn đều học theo Đường nương tử, chịu khó trung hậu, người có điều kiện còn mua riêng một tiểu viện để con dâu tương lai ở nữa. Nhưng mà Lưu thị tạm thời chưa muốn làm mai cho Lý Lệ, tránh việc Lý Lệ tâm tình không tốt, cự tuyệt người ta đến cầu hôn.
Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều người như hổ đói nhìn chằm chằm con mồi như cũ.
Trưởng thôn Lý cân nhắc, một công chúa đến trấn Cát Tường, rất nhiều người đều từ xa dòm ngó.
Nếu có thể dập đầu thỉnh an công chúa, về sau ra ngoài kể chuyện cũng là chuyện rất có thể diện.
Sau khi ông cùng thê tử Chu Thuý Hoa thương lượng, cảm thấy được đây là việc tốt.
Nhưng mà, bọn họ không dám nói với Cửu công chúa, vì thế bí mật thương lượng với Liễu Phán Nhi.
Chu Thuý Hoa mang theo bánh nướng đường mè vừa mới làm xong, bên trong có chừng mười mấy cái. Vừa mới ra lò, hương thơm nức mũi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT