nàng ngày thường dốc công dạy dỗ. Hành lý của Lý Dung cùng Lý Lệ đã chuẩn bị xong rồi.
Liễu Phán Nhi cũng sắp xếp thị vệ cùng nha hoàn di theo, ngoài ra còn có thị vệ và người hầu của Lan Lăng Hầu phủ tới đón Lý Dung.
Bởi vì mang thai, Liễu Phán Nhi cũng chỉ tiễn các nàng tới ngoài thôn.
"Nương, đừng lo lắng cho bọn con, dọc đường di luôn có người bảo vệ cho bọn con, rất an toàn đó."
"Chỗ bọn con ở là trạm dịch của quan gia, sạch sẽ vệ sinh, hơn nữa cũng rất an toàn."
Liễu phán nhân gật đầu, xoa xoa đầu nữ nhi, gật đầu: "Vậy các con đi đường nhớ bảo trọng."
"Cái gậy nhỏ ta đưa cho con có thể làm cơ thể người ta tê liệt, các con cứ đeo ở trên người."
"Ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, thứ đồ kia có thể bảo vệ cho các con một mạng nhỏ, không được đánh mất." Liễu Phán Nhi phát hiện ở trong không gian một ít gậy chích điện năng lượng mặt trời nguy trang thành gậy gỗ.
Cầm ở trong tay thì như là gậy gỗ, nhưng lại không phải.
"Con cất rồi, bảo bối như vậy, con đi đâu cũng mang theo mà." Lý Dung đáp ứng, trước kia nàng trộm dùng thử một chút, trực tiếp giật điện c.h.ế.t một con gà.
Nếu đổi lại là người, cho dù không thể c.h.ế.t người được, nhưng cũng có thể làm người ta ngất đi.
Tuy Lý Dung tò mò với đồ vật nương cho, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Chỉ cần là thứ này dùng tốt là được rồi.
Lý Lệ vốn rất muốn đi ra ngoài, nhưng giờ đến lúc chuẩn bị khởi hành, trong lòng lại lưu luyến không nỡ.
Lưu thị dặn đi dặn lại, cùng một câu nói, đã nói rất nhiều lần rồi.
Cuối cùng cũng đến thời khắc khởi hành, bánh xe lăn dan vê phía trước, không ngừng di xa. Lưu thị rốt cuộc cũng nhịn không được mà khóc.
Lý Đại Bảo rất hiểu chuyện, nhỏ giọng an ủi: "Dì tiểu Hoa, người đừng khóc. A Lệ tỷ đi ra ngoài chơi, sẽ trở về sớm thôi." "Trong khoảng thời gian này, A Lệ tỷ vẫn luôn ở trong nhà, không được ra cửa hàng làm việc, hẳn cũng chán lắm rồi, đi ra ngoài du ngoạn giải sầu."
Lý Phương cầm lấy tay Lưu thị: "Nương, người còn có con ở bên người mài"
Lưu thị lau nước mắt: "Ta không sao, khuê nữ chưa từng rời xa ta, ta chỉ là khó chịu nhất thời thôi."
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lưu thị vẫn cứ khó chịu, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Lý Phương nhìn về phía Liễu Phán Nhi, hy vọng Liễu Phán Nhi có thể nghĩ ra cách gì hay di dời sự chú ý của nương thân.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Được rồi, không buồn nữa, chúng ta về nhà thôi."
"Thời tiết càng ngày càng nóng, ta ăn uống không được ngon miệng lắm. Tiểu Hoa tỷ, bây giờ ta rất thèm ăn bánh đúc đậu, tỷ làm cho ta một ít đi."
"Ta muốn ăn, bảo bảo trong bụng cũng muốn ăn."
Liễu Phán Nhi vừa nói, vừa vuốt cái bụng đã hơi nhô lên chút.
Lưu thị vốn đang buồn, không có tâm trạng gì, sau khi nghe lời này của Liễu Phán Nhi, cả người cũng tỉnh lại.
"Bánh đúc đậu? Vậy sao? Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này nóng như vậy, quả thực có ảnh hưởng đến chuyện ăn uống mà. Muội muốn ăn, ta làm cho muội."
"Nhưng mà những thứ này, chỉ có thể ăn lúc trưa, sáng hay tối đều không được ăn.”
Liễu Phán Nhi cười cười, kéo cánh tay
Lưu thị, liên tục nói cảm ơn.
"Cám ơn tiểu Hoa tỷ, vậy chúng ta ăn vào
buổi trưa. Hôm nay ăn mì bì lạnh, trưa
ngày mai ăn mì tươi lạnh."
"Nghĩ đến mì lạnh tiểu Hoa tỷ làm vị chua
chua ngọt ngọt, ta thèm đến mức chảy
nước miếng."
Lưu thị càng thêm vui vẻ: "Chua nam cay
nữ, thích ăn chua thế này, nhất định là nhi
tử rồi."
DTV
Lý Đại Bảo cùng Lý Tiểu Bảo liền sáng
mắt, một trái một phải nhìn chằm chằm
vào bụng Liễu Phán Nhi.
"Nương, khi nào đệ đệ trưởng thành, con
sẽ dạy đệ đệ luyện võ, dạy đệ đệ truy tìm
dấu vết."
Lý Tiểu Bảo tiếp lời: "Nương, con sẽ dạy
đệ đệ đọc sách. Lý Phương đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bày tỏ: "Con nữa, con sẽ may quần áo cho đệ đệ."
Lý Nam thò tay sờ sờ bụng nương thân, có chút đắc ý nói: "Con mang cho đệ đệ đồ ăn ngon."
Liễu Phán Nhi thấy mọi người dời sự chú ý lên trên bụng nàng, không còn buồn bã vì Lý Nam và Lý Lệ rời đi nữa.
"Ha ha, mặc kệ là nhi tử hay khuê nữ thì chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi. Nhà chúng ta nhi tử nhi nữ đều có đủ rồi, cho nên ta cùng Nguyên Thanh cũng không cưỡng câu đứa nhỏ trong bụng phải là nhi tử." Lưu thị cũng cười: "Nói cũng đúng, Đại Bảo cùng Tiểu Bảo đều rất ngoan."
"Đúng rồi, Đại Bảo, nương con bảo con cùng A Dung đi Lan Lăng Hầu phủ, con không đi."
"Con thường nói đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Sao đến lượt con, con lại không đi thế 2"
Lý Đại Bảo ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, đúng lý hợp tình.
"Cha con làm quan ở Kim Lăng, nương con lại mang thai rồi, đi lại không tiện. Con là nhi tử trưởng trong nhà, làm trụ cột, đương nhiên không thể tuỳ tiện rời đi."
"Mở rộng kiến thức còn nhiều cơ hội mà, không cần vội lúc này. Bất kể là lúc nào, người nhà cũng vẫn là quan trọng nhất." Lời của Lý Đại Bảo, làm cho trái tim Liễu Phán Nhi cùng Lưu thị nháy mắt mềm nhũn.
Liễu Phán Nhi xoa xoa đầu Lý Đại Bảo, đứa nhỏ này sắp cao to hơn nàng rồi.
"Đại Bảo thật lợi hại, là đại nhi tử ngoan của nhà chúng ta."
Các nàng vừa nói nói cười cười, vừa bước chân trở về, tiếng cười nói vui vẻ không dứt bên tai.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa thanh thúy dễ nghe.
Liễu Phán Nhi vừa quay đầu nhì, hơi hơi kinh ngạc. Một nữ tử mặc bộ ky mã trang đỏ rực như lửa, từ xa tiến đến gần, xuyên qua đường lớn Cát Tường.
Ở trong lòng Liễu Phán Nhi, chỉ có vị Cửu công chúa tuỳ ý kiều diễm kia, mới có thể khí phách như thế.
Qủa thật, đúng thật là Cửu công chúa.
Lý Nam dụi mắt, không dám tin: "Nương, đó là Cửu công chúa sao?"
Thắt eo Lý Nam bây giờ còn treo cái roi nhỏ Cửu công chúa từng tặng, con bé rất thích.
Mỗi ngày đều phải thức dậy luyện tập, tương lai phải trở nên lợi hại giống như Cửu công chúa, thích thì quất roi.
"Thỉnh an, Cửu công chúa." Liễu phán nhân nở nụ cười.
Lưu thị có chút khẩn trương, chà xát bàn tay: "Nhìn thấy công chúa, có phải ta phải bái lạy không?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu, hé miệng cười: "Tiểu Hoa tỷ không cần sợ hãi. Không cần phải quỳ, chỉ cần nói vạn phúc là được rồi."
Lưu thị mắt sáng lên: "Cái này ta biết, ma ma của A Dung đã dạy chúng ta rồi, ta học qua rồi."
Liễu Phán Nhi trấn an, bảo Lưu thị không cần sợ hãi lo lắng.
"Vậy là được rồi, không cần khẩn trương, Cửu công chúa rất hiền hoà, hơn nữa là người nói đạo lý, không phải loại người ngõ nghịch ng6 ngáo."
Lưu thị trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ đang tiến đến càng ngày càng gần.
Trời ạ, đây chính là công chúa đấy!
Đời này vậy mà còn có cơ hội nhìn thấy công chúal
Thực sự không thể tin được, nàng còn có phúc khí như vậy.
Lúc này Lưu thị vẫn chưa biết, sau này nàng ấy không chỉ gặp được công chúa, mà còn gặp được cả hoàng thượng và hoàng hậu nữa. Tóm lại, cứ theo sát Liễu Phán Nhi cùng Lí Nguyên Thanh, Lưu thị cũng sẽ lên như diều gặp gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT