Lý Lệ oa oa khóc lớn, không có nước mắt, nhưng trên cái khăn có dính nước trái cây từ lúc trước, vừa chạm vào mắt một cái thì nước mắt chảy xuống ào ào. Lý Phương phản ứng lại, tiến lên, giơ tay đánh một cái vào mặt của Cố Tấn. "Ngươi đúng là kẻ mặt người dạ thú, không bằng heo chó. Ngươi muốn từ hôn thì để Cố lão phu nhân tới, trước đây là bà ấy đến cầu thân." "Ngươi làm nhục muội muội ta như vậy, hôm nay ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi!" Lý Phương quay đầu tìm kiếm công cụ, nhìn thấy trên mặt bàn có bày kéo với thước thì nắm lấy đập vào đầu vào người của Cố Tấn. Tiểu nhị trong cửa hàng thấy chủ nhân bị bắt nạt, việc nhân đức không nhường ai, lập tức lao ra đánh Cố Tấn. Kawamoto Jiro kéo Cố Tấn muốn chạy trốn, chỉ cần chạy châm một chút thì sẽ bị đánh.

Đường Đại Trụ đang đi tuần tra, đi qua nơi này, vừa hay nhìn thấy Lý Phương đang cam lấy cây thước đánh người.

"Kẻ bại hoại ở đâu ra thế này?" Bình thường khi Đường Đại Trụ đi tuần tra thì cậu thường cầm theo cây gậy.

Nếu tên này bị vị hôn thê của cậu đánh thì đúng là kẻ bại hoại.

Cậu xông lại cầm cây gậy, lập tức đánh. Cố Tấn bị đánh tới tấp, không ngừng la hét.

Trong lúc sốt ruột lại lấy ra hầu bao trong ngực, ném tới.

"Cho ngươi thêm 5000 lượng bạc, ta nhận lỗi, xin hãy tha lỗi. Đau, ôi trời, đừng đánh nữa."

Đường Đại Trụ sững sờ: "Ôi, đây không phải Cố Thất Lang sao? Tại sao ngươi lại đắc tội A Phương nhà ta?"

Lý Phương thấy mọi người vây quanh, cũng sợ truyền đi, ảnh hưởng đến danh tiếng của A Lệ: "Cái tên hỗn đản này, cút, cút cho ta..."

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng thấy Lý Phương mắng, cho dù đối phương là Cố Thất Lang thì Đường Đại Trụ vẫn có thể đánh.

Đường Đại Trụ không chỉ đánh Cố Tấn, còn đánh cả tên nam nhân lùn có kiểu tóc kỳ lạ.

Những thị vệ kia xông lại, bảo vệ Cố Tấn, Kawamoto Jiro.

Đường Vân Sơn mang đến nhiều người hơn, đang từ đằng xa chạy tới.

Cố Tấn không dám ham chiến, lập tức chạy trốn: "Đi nhanh một chút, nếu ngươi không đi thì sau sẽ không đi được." Kawamoto Jiro bị đánh toàn thân, nghe thấy tiếng nhắc nhở thì cũng không thêm chú ý chuyện gì mà hoảng hốt chạy bừa, chạy về phía xe ngựa.

Dưới sự bảo vệ của thị vệ, Cố Tấn cùng Kawamoto Jiro leo lên xe ngựa. Tiểu nhị là người biết từ đầu đến cuối, dùng xẻng xúc mấy cục phân ngựa ném vê phía xe ngựa.

Thật trùng hợp, Kawamoto Jiro xốc rèm che lên xem có ai đuổi theo không, sau đó thì cảm thấy mắt tối sâm lại, một đống phân ngựa lớn trùng hợp bay vào, nen đúng vào mặt của Kawamoto.Jiro. Cố Tấn nhanh chóng lui về phía sau co lại, cách Kawamoto.Jiro xa một chút, lại nhanh chóng nói to với phu xe.

"Đi mau, đi mau.. Nếu ngươi không đi thì chúng ta sẽ không đi được."

Lời này hoàn toàn không sai, người buôn bán trên đường thấy những người này đắc tội với Lý Phương thì cũng không quan tâm bọn họ là ai.

Nhà này giội chậu nước, nhà kia ném rau héo, cái gì cũng ném vào.

Lý Anh Nương nhìn thấy chất nữ Lý Phương đuổi theo người kia đánh chửi, chờ chiếc xe ngựa kia đi qua cửa hàng tạp hóa nhà mình thì cũng không để ý đến bụng lớn, cầm trứng thối ở trong cửa hàng ném ra.

Bởi vì trên đường có nhiều người nên tốc độ xe cũng không nhanh, bọn họ thực sự bị Lý Anh Nương ném mấy quả trứng thối. Tam quả phụ càng quyết liệt.

Thấy Lý Anh Nương ném trứng thối thì Tam quả phụ trực tiếp chạy tới, mang theo cái một rổ trứng thối kia đuổi theo xe ngưa.

Vừa chạy vừa ném.

Rèm xe ngựa bay lên theo gió trời, từng quả trứng thối bị ném vào...

Trong lúc nhất thời, mùi thối ngút trời.

Lần này không chỉ có Kawamoto Jiro không thể né tránh mà ngay cả trên đầu Cố Tấn cũng có trứng thối.

Đường Vân Sơn dẫn người đuổi theo.

Lý Lệ vọt ra: "Đường bá bá, không cần đuổi theo."

Nói xong, Lý Lệ nhặt lấy hầu bao Cố Tấn vừa ném ở dưới đất, móc ra xem. Lại là 5000 lượng bạc!

Cộng thêm vừa rồi, tổng cộng là 1 vạn lượng bạc. Vốn chỉ là một tuồng kịch, không nghĩ tới lại còn có nhiều bạc như vậy. 1 vạn lượng, có thể mua tốt mấy cửa hàng, rất nhiều đất. Lý Phương nhíu mày, không đồng ý: “A Lệ, người kia quá phận, nên bắt hắn ta lại rồi đánh một trận." Lý Lệ nhíu mày, lau lau nước mắt: "Nếu như đánh c.h.ế.t hắn thì chúng ta còn có thể làm gì khác sao?" "Bây giờ bẩm báo cho tam thúc và Liễu di, chúng ta là tiểu bối, để trưởng bối làm chủ." Vốn là Lý Phương có chút kích động, khi nghe thấy lời của muội muội thì gật đầu một cái. "Đúng vậy, tam thúc cùng tam thẩm ở nhà. Đường bá bá, vậy cũng không cần đuổi theo nữa."

Không đợi đám người hỏi thăm, Lý Phương dẫn Lý Lệ ve nhà.

Người khác hỏi Đường Đại Trụ, nhưng việc này liên quan đến Lý Lệ cùng Cố Tấn, hai người kia còn có hôn ước, xích mích. Có thể là ở giữa có nguyên nhân nên cậu cũng không nói.

Đường Vân Sơn gọi: "Đa tạ mọi người bảo vệ, Đường mỗ ở đây thay tướng quân cảm tạ mọi người. Mọi người cứ đi làm việc của mình đi, đừng hỏi nữa."

Lý Phương lôi kéo Lý Lệ đỏ mặt, vội vã vê nhà.

Lưu thị thấy nữ nhi khóc thì vội vàng hỏi: "A Lệ sao vậy?”

"Nương, Cố Tấn tới, cầm bạc thối tới, muốn hủy hôn." Lý Phương tức giận: "Cố Thất Lang bị chúng ta đánh chạy đi rồi." Lưu thị sững sờ, chợt hiểu ra, trong lòng cũng không cảm thấy đau khổ, bởi vì chỉ là giả. Nhưng mà biết là phải diễn kịch cho nên Lưu thị tê liệt ngồi trên ghế, gào khóc lớn. "Con gái ta thật đáng thương, vậy mà lại bị bắt nạt. Nguyên Thanh, để không thể không quản! A Lệ là cháu gái ruột của đệ, đệ phải lấy lại công bằng cho con bé!"

Lý Nguyên Thanh nhíu mày, giả vờ tức giận, nhìn về phía A Lệ: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Ngươi nói rõ ràng!"

Lý Lệ vừa đỏ mắt, vừa tự thuận lại một lần, còn đem để 1 vạn lượng bạc Cố Tấn đưa tới lên bàn.

Lưu thị tức giận, trực tiếp ném ngân phiếu xuống đất: "Ai muốn tiền bẩn của hắn? Có tiền nên muốn bắt nạt người khác sao?”

Lý Lệ đang khóc, nhìn thấy ngân phiếu rơi trên mặt đất thì nhanh chóng nhặt lên. "Con muốn, tại sao lại không cần chứ?" Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh nhíu mày, không nghĩ tới Cố Tấn sẽ mang 1 vạn lượng bạc đến.

Không biết bạc này là của Cố gia, hay là của Cố Tấn?

Lý Nguyên Thanh viết một chữ "uy" lên bàn, Liễu Phán Nhi lập tức hiểu ra.

Đây cũng là bạc mà Cố Tấn lấy được từ người Nhật.

Không tệ, đứa nhỏ này có tiên đồ, còn biết ôm tiền về nhà.

Liễu Phán Nhi cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, đương nhiên phải lấy. Muốn từ hôn, nếu hắn muốn đền bù thì cứ để hắn đền bù."

"Nguyên Thanh, ta không tiện, chàng đến Cố gia một chuyến. Hỏi rõ ràng, xem đến cùng là bên kia xảy ra chuyện gì."

DTV

Lý Nguyên Thanh: “Bây giờ ta sẽ đi."

Nói xong, Lý Nguyên Thanh cưỡi ngựa, mang theo mấy chục người rời đi, đi thẳng đến huyện thành huyện Thôi Dương.

Sau khi Lý Nguyên Thanh rời đi, Liễu Phán Nhi nói với Lý Phương: "A Phương, bây giờ A Lệ không thích hợp đến cửa hàng, ngươi phải bận rộn rồi." Lý Phương nhìn muội muội một chút, an ủi muội muội: "A Lệ, muội đừng đau khổ. Muội tốt như vậy, tam thúc và tam thẩm nhất định sẽ tìm nhà chồng cho muội." "Cóc ba chân thì khó tìm chứ nam nhân hai chân thì dễ tìm, cũng đừng tìm cái chết, nếu không thì ta sẽ tự tay đánh c.h.ế.t muội."

Lý Lệ thấy dáng vẻ hung hãn của tỷ tỷ thì hơi co đầu lại.

"Tỷ, ta không khóc đâu, yên tâm đi, ta chỉ cảm thấy thật mất mặt, không đau khổ." Lý Phương gật đầu: "Vậy là tốt rồi, sau này tỷ sẽ mua đồ trang sức đẹp cho muội."

Lý Phương vừa đi vừa quay đầu, không ngừng căn dặn muội muội.

Chờ Lý Phương rời đi, Lý Lệ nhìn ve phía Liễu Phán Nhi: "Tam thẩm, có cần số bạc này không? Thật sự giữ lại sao?”

Liễu Phán Nhi cười cười: "Đó là bạc do Cố Tấn dựa vào bản lĩnh của mình lấy được từ người Nhật, hắn cho ngươi, vậy thì ngươi cứ giữ lấy."

Lưu thị nơm nớp lo sợ: "Có nguy hiểm không?”

"Không sao, đều là người do Cố đại nhân cùng Nguyên Thanh sắp xếp, không cần lo lắng." Liễu Phán Nhi an ủi: "Ben ngoài sẽ có những lời nghị luận không tốt, nhưng đừng đau lòng."

Lý Lệ rao rực vui vẻ cầm lấy hầu bao, vỗ võ ngân phiếu bên trong: "Có những thứ này rồi, ta không những thấy buồn mà còn cảm thấy vui."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play