"Mặc dù ta là cử nhân, nhưng ta cũng biết thiên phú đọc sách của mình không cao. Những năm này cũng chỉ có thể cúi đầu đ.â.m vào đùi, ngày nào cũng cố gắng đọc sách, còn có thầy tốt giải thích. Cho dù có thi ba lần thì cũng chưa chắc ta có thể đỗ được." "Tương lai nếu không thi đậu tiến sĩ không thể làm quan, thì nhất định sẽ bị nhà vợ xem thường. Đến lúc đó vợ chồng bất hoà, gia đình bất hoà, quả thực là không đẹp." "Cuối cùng, tam thúc, nếu người trở thành quyền thần, ta không thể giúp việc lớn, nhưng cũng muốn giúp tam thúc một chút chuyện nhỏ. Nếu có thể thi đậu tiến sĩ thì ta cũng sẽ được coi như quan, kế thừa ý chí tam thúc, tạo phúc cho bách tính. "Nếu không thi đậu tiến sĩ, trên người vẫn có công danh cử nhân, ta có ba mẫu đất ở huyện Thôi Dương này, trông coi sản nghiệp của gia đình chúng ta, thay tam thúc quản lý lo việc vặt ở quê nhà. Làm phu tử, giáo dục con cháu trong nhà chúng ta."

Khi Cố Thất Lang đọc sách vất vả thì sẽ nghĩ đến chuyện chung thân của mình. Trong trong ngoài ngoài, đã nghĩ kỹ tất cả các mặt.

Bởi vì hắn hiểu rõ về bản thân mình, cho nên lúc này rất thành thục, cũng không có sự nóng nảy thấp thỏm của những thanh niên bình thường.

Cố Thiệu hết sức vui mừng: "Thất Lang, nếu như nhị ca nhị tẩu còn sống thì nhất định sẽ hết sức vui mừng."

Cố Thất Lang cười: "Vâng, lát nữa chờ khách người đi, ta sẽ nói chuyện này với tằng bách tổ mẫu."

"Ta mười bảy, làm mai sớm một chút, cũng có thể thành thân sớm một chút, sinh được mấy đứa bé. Nếu như ta không thi đậu thì ta có thể bồi dưỡng con trai của mình, để nó đi học cho giỏi, một ngày nào đó có thể thành công."

Cố Thiệu gật đầu, vô cùng tán thành với suy nghĩ của Cố Thất Lang.

Lúc này, nghe thấy tiếng vui cười bên kia, ánh mắt Cố Thiệu nhìn sang.

Ánh mắt rơi vào hai cô bé xinh xắn ở cách đó không xa.

Lý Dung còn nhỏ, vẫn còn là con nít, mà lại có xuất thân ở Kim Lăng Hầu phủ, tất nhiên là việc hôn sự tương lai phải môn đăng hộ đối.

Cô bé bên cạnh là Lý Lệ, vẻ ngoài thanh tú, mà lại 13 tuổi, vóc dáng rất cao, đã có dáng vẻ của thiếu nữ.

Lý Lệ được ghi nhận dưới danh nghĩa của Đức Thụy phu nhân, mà cũng hoạt bát, cũng thông minh, biết quản lý chuyện trong nhà.

Cố Thiệu ở nhà thường xuyên nghe thấy mẹ già khen mấy đứa bé do Đức Thụy phu nhân dạy dỗ.

Vừa nghĩ như thế, Cố Thiệu cảm thấy Lý Lệ không tệ, phù hợp với yêu cầu làm mai của Cố Thất Lang, sau đó, hắn ta sẽ nói một chút với tổ mẫu.

Đúng vào lúc này, ánh mắt Cố Thất Lang cũng nhìn sang, đối với cô bé vẫn còn trẻ con là Lý Dung thì hắn ta chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn về phía Lý Lệ.

Dáng người rất cao, mà lại linh hoạt, hoạt bát. Mặc dù không quá xinh đẹp nhưng cũng thanh tú, đoan trang.

Vừa rồi hắn ta loáng thoáng nhớ đây là dưỡng nữ của Đức Thụy phu nhân Lý Lệ, cũng là cháu gái ruột của Lý tướng quân. Sau đó, hắn muốn tìm hiểu một chút.

Cố Thiệu thấy Cố Thất Lang vẫn luôn nhìn Lý Lệ cho nên muốn để bọn họ tiếp xúc với nhau, hiểu rõ hơn, thế là lập tức sai Cố Thất Lang dẫn mấy huynh đệ tỷ muội Lý gia đến nhà kính ngắm hoa.

Cố Thất Lang vui vẻ đồng ý, bên người còn có nha hoàn bà tử gã sai vặt hâu hạ, cùng nhau dẫn khách đi xem hoa.

Thừa cơ hội này, Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh nói về phát hiện của Cố Thất Lang tại học đường Kim Lăng.

Mắt Lý Nguyên Thanh lộ ra tia sáng: "Những người Nhật này có toan tính quá lớn, sau khi Cố đại nhân đến Kim Lăng thì nhất định phải chú ý nhiêu hơn, không thể khinh thường."

"Nước Nhật vốn là một quốc gia trên biển, bọn họ thiếu thốn tài nguyên, vẫn luôn ngấp nghé vương triều Trung Nguyên. Từ việc quan viên Vương phủ và người Nhật có lui tới với nhau, ta hoài nghi Thần Vương và người Nhật có giao dịch."

"Cố ma cũng cho rằng như thế" Cố Thiệu gật đầu: "Nước Nhật am hiểu kỹ thuật tạo thuyền, cho nên mới có thể vượt biển đến đây. Nếu ngươi luyện thủy quân thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ kiêng kị mấy phần trong lòng. Dựa vào sự cẩn thận của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ trà trộn vào." Lý Nguyên Thanh: "Đa tạ Cố đại nhân nhắc nhở." Hôm nay gặp mặt, lấy được không ít tin tức từ đối phương. Mặc dù có rất nhiều điêu chưa được chứng thực, nhưng bọn họ vẫn suy đoán vào tình huống tồi tệ nhất. Thà đoán sai cũng không bỏ sót. Sau khi chơi trong nhà kính một lúc, Lý Nam nhìn đóa hoa xinh đẹp, tay nhỏ đã sớm ngứa ngáy, rất muốn hái một đóa hoa cài lên đầu. "Thất Lang ca ca, hoa ở đây rất đẹp, A Nam thích loài màu hồng kia. A Nam cũng đẹp, nếu như ta cài một đóa hoa màu hồng lên đầu thì càng đẹp hơn!"

Lý Dung nghe được lời của muội muội nói thì lập tức che mặt.

Vì muốn đạt được mục đích cài hoa lên đầu mà muội muội nhà cô bé bắt đầu bán dưa, mèo khen mèo có đuôi dài.

Lý Lệ nhỏ giọng nói: "A Nam, cho dù muội có xinh đẹp thì cũng không thể tự khen mình được. Muội nháy mắt với tỷ, tỷ sẽ khen muội!"

Lý Dung dở khóc dở cười, có người muội muội da mặt dày thì cũng thôi đi, bây giờ lại có thêm một tỷ tỷ mặt dày.

Mặc dù Lý Dung muốn khuyên, nhưng đang ở trước mặt Cố Thất Lang cho nên không thích hợp.

Dù sao cũng đã nói rồi, cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy.

Cố Thất Lang nghe nói như thế thì cười một tiếng, đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của khách. "Đương nhiên là hoa đẹp phải đi với người đẹp, như vậy mới có thể thể hiện được giá trị của bông hoa. Cố ma ma, ngươi chọn lấy mấy đóa đẹp mắt, cắt bỏ gai ở phía trên, sau đó cài lên cho mấy muội muội."

Lý Nam nghe nói như thế thì vội vàng cảm ơn: "Quả nhiên là Thất Lang ca ca anh tuấn tiêu sái, vô cùng hào phóng, quả nhiên là thanh niên tài tuan chi lan ngọc thụ."

Có vẻ như nha đầu này đã nói ra hết những lời hay ý đẹp ve nam tử mà bản thân đã học được.

Cố Thất Lang cũng cảm thấy Lý Nam thú Vị, cười cười.

"Nơi này có nhiều hoa như vậy, bình thường cũng sẽ được chăm sóc, sau đó mang vào phòng lão phu nhân. Các ngươi là khách quý trong nhà, đợi chút nữa sẽ cắt mấy nhánh cho các ngươi, đặt ở trong bình hoa, như vậy thì cũng có thể ngắm hoa nở."

Lý Nam cảm ơn: "Đa tạ Thất ca." Chỉ chốc lát sau, nha hoàn tới thông báo, chuẩn bị ăn trưa.

Thế là một đoàn người rời khỏi nhà kính, gói chặt hoa rồi mới về nhà ăn.

Cố lão phu nhân vô cùng coi trọng chuyến thăm lần này của Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh cho nên cũng chuẩn bị tiệc vô cùng phong phú.

Bọn nhỏ ăn vô cùng vui vẻ, vì cảm thấy ngon miệng cho nên còn xin Cố lão phu nhân cách làm để về nhà nấu.

Đương nhiên là Cố lão phu nhân sẽ không từ chối, sai người đi viết.

Trước khi đi, Cố Thất Lang bưng mấy bó hoa mà người hầu cắt đến.

"Đức Thụy phu nhân, ta thấy các muội muội tương đối thích hoa tươi cho nên ta đã sai người cắt một chút, mỗi người một bó, phu nhân cũng có."

Nhìn xem những bông hoa tươi, Liễu Phán Nhi cũng cảm thấy thích.

"Hoa này không tệ, đa tạ Thất Lang. Trấn Cát Tường chúng ta cũng khá vui, nếu rảnh thì có thể đến trấn Cát Tường chơi đùa."

Cố Thất Lang gật nhẹ đầu, cười nói: "Đa tạ phu nhân đã mời, về sau có rảnh thì ta nhất định sẽ đến."

Lý Đại Bảo khách sáo: "Thất Lang ca, chờ ngươi đến, ta sẽ đưa ngươi đi xem máy ép bột, ép dầu, còn có đủ loại gu6ng nước."

"Được!" Lý Thất Lang đáp lời: "Cảm ơn Đại Bảo."

Bây giờ đang mùa đông, sắc trời rất nhanh tối.

Bởi vậy bọn họ cũng không ở lại huyện thành quá lâu, sau khi ăn cơm xong thì ra khỏi thành về nhà.

Sau khi Cố lão phu nhân biết được suy nghĩ của Cố Thất Lang từ chỗ của Cố Thiệu thì mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play