Ông cụ Chu đứng lên cung tiễn, trong lòng vô cùng thấp thỏm, Lý Nguyên
Thanh muốn nói với ông ta chuyện gì.
Lý Nguyên Thanh tự mình rót trà cho mình và ông cụ Chu: “Chu đại thúc, ngươi là người thông minh, chúng ta nói chuyện quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi nói cho ta một chút, ngươi biết được bao nhiêu chuyện liên quan đến Thần Vương?"
Tay đang nâng chén trà của ông cụ Chu trượt đi, kém chút rơi xuống đất: "Tướng quân, ngài... Ngài nói lời này là có ý gì? Thật sự vì mấy công nhân phi pháp mà đối đầu với Thần Vương sao?"
Lý Nguyên Thanh cười cười: "Cũng không hoàn toàn.”
Ông cụ Chu lộ vẻ lo lắng, nhỏ giọng giải thích: "Tướng quân, Thần Vương có thế lực cường đại ở phủ Tâm Dương, có căn cơ rất sâu. Lão già Thái kia chỉ vận chuyển công nhân phi pháp, không đến một đêm thì đã bị người khác độc c.h.ế.t bỏ mình, có thể thấy được thực lực cường đại của Thần Vương. Ngay cả Kim Lăng phủ cũng có thuộc hạ cũ của Thần Vương."
"Cả hai thế hắc bạch ở Giang Nam cũng nhận Thần Vương. Không chỉ có có tiền có thế, thực lực cường đại. Ngay cả sau khi hoàng đến lên ngôi thì cũng không động vào Thần Vương, chủ yếu là lấy lòng. Cho nên tướng quân, ngài không nên để ý đến mấy chuyện này tránh dẫn lửa thiêu thân."
Ông cụ Chu rất cố gắng mới có được một thân thích có quyền có thế như vậy, đương nhiên hy vọng Lý Nguyên Thanh và Đức Thụy phu nhân sống tốt, như vậy thì Chu gia bọn họ cùng với Chu gia tử tôn cũng có thể tựa lưng vào cây đại thụ, được che dưới bóng mát.
Lý Nguyên Thanh đã cảm nhận được thế lực của Thần Vương tại Giang Nam, thảo nào bệ hạ lại dặn dò hắn cùng Cố Thiệu phải cẩn thận một chút, không thể khinh thường khi giao chuyện này cho bọn họ. Lý Nguyên Thanh: “Chu đại thúc, bây giờ cũng coi như gia đình ngươi đã thay đổi, trở thành nông hộ, tử tôn cũng có thể thi khoa cử. Có người cậu như ta ở đây, con của Anh Nương nhất định sẽ không bị bạc đãi."
Ông cụ Chu gật đầu liên tục, tin tưởng lời của Lý Nguyên Thanh, Lý Nguyên Thanh có thể m.ó.c t.i.m móc phổi với bốn đứa trẻ mà mình nhận nuôi thì đương nhiên sẽ tận tâm với con của muội muội ruột.
"Đa tạ Tướng quân, phu nhân. Sau này vẫn còn rất nhiều lúc phải dựa vào tướng quân, đa tạ."
Lý Nguyên Thanh gật đầu một cái: "Ta biết ngươi có ý tốt, nhưng nếu như ta đã trở thành người chỉ huy tại Giang Nam thì ta cũng không thể chỉ là một chiếc thùng rỗng. Muốn thật sự khống chế được binh lực tại Giang Nam thì ta phải hiểu rõ Thần Vương. Ngươi hãy nói tất cả những gì ngươi biết cho ta. Yên tâm, ta sẽ không nói cho người ngoài biết đây là do ngươi nói."
"Hơn nữa, ta còn hứa hẹn, nhất định sẽ bảo vệ ngươi cùng Chu gia an toàn ở trấn Cát Tường. Chu đại thúc, ngươi đừng lo lắng, biết gì thì nói nấy. Đối với ngươi, đối với ta, đều tốt."
Ông cụ Chu nghe nói như thế thì trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm, Lý Nguyên Thanh chỉ muốn hiểu rõ Thần Vương, mà không phải đối phó với Thần Vương, vậy thì cũng không phải vấn đề lớn.
Có khi hiểu rõ thì mới tránh được mấy điều xấu, mới không động vào Thần Vương.
Ông cụ Chu cẩn thận suy nghĩ phút chốc, sau đó nghĩ nghĩ, trả lời: "Tướng quân, bắt đầu chuyện này vào 20 năm trước..." Cũng là người trong nhà, ông cụ Chu cũng không giấu diếm Lý Nguyên Thanh, kết hết những gì mình biết cho Lý Nguyên Thanh.
Ông cụ Chu phụ trách chuyện công nhân phi pháp, cũng chỉ biết một chút chuyện của công nhân phi pháp và một ít chuyện do ông ta vô tình phát hiện được, cùng với phỏng đoán.
Lý Nguyên Thanh ghi chép lại từng điều. Một hồi lâu, Lý Nguyên Thanh hỏi: "Chu đại thúc, công nhân phi pháp bị đưa vào thì sẽ không thể trốn đi được sao?"
Ông cụ Chu gật đầu một cái, vô cùng chắc chắn: "Không một công nhân phi pháp nào có thể trốn ra, những người này không được phát tiền công, hơn nữa còn phải làm một ngày một đêm. Ta đã từng nghe quản sự nói một câu trong lúc hắn say, là không được để lộ chuyện này ra ngoài.
"Nếu như là việc không thể lộ ra ngoài thì tất nhiên sẽ không thả ra. Dù sao thì cũng chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật, cũng như người quản sự nói lời này. Bình thường rất kín miệng, nhưng sau khi uống
rượu vào thì lại nói ra."
Lý Nguyên Thanh gật đầu một cái, lại hỏi: "Vậy quan phủ ghi danh tình trạng của mấy thợ mỏ này như thế nào?"
Ông cụ Chu trả lời: "Mặc dù những người này làm việc khổ cực, nhưng ăn cũng không tệ, ở cũng không tệ, mỗi 3 tháng thì có thể vê nhà một lân, mỗi lần sẽ được nghỉ mười ngày!"
"Mỗi tháng còn có thể nhận hai lượng bạc, mà lại ký khế ước ngắn. Nếu như không muốn làm thì chờ đến khi khế ước đã hết hạn, trực tiếp xử lý thủ tục thì có thể trở về. Cũng giống như việc công vụ bình thường, bởi vì tiền công cao cho nên được mọi người tôn trọng."
Quan phủ bên kia đều có những tin tức mặt ngoài này.
Mỏ bạc Tây Sơn này làm công tác bên ngoài rất tốt, không chê vào đâu được. Chỉ là sau khi phân tích kỹ các bí mật ở trong đó thì sẽ có rất nhiều thứ để điều động.
Lý Nguyên Thanh suy nghĩ trong phút chốc hỏi: "Ben này của ta có mấy người, ngươi có thể giả vờ rồi đưa bọn họ đến làm công nhân phi pháp của mỏ bạc Tây Sơn không?”
Ông cụ Chu đang uống trà bị sặc phun ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt, dựa vào sự thông minh của ông ta thì đương nhiên đoán được Lý Nguyên Thanh không chỉ muốn hiểu đơn giản về mỏ bạc Tây Sơn.
"Tướng quân, ngươi hiểu được là được, nhất định đừng xen vào, vũng nước đục này rất sâu. Không cẩn thận thì sẽ vạn kiếp bất phục. Nếu ngài không nghĩ cho minh thi cung phai vi phu nhan cung toan bộ thôn dân trấn Cát Tường mà suy nghĩ một chút."
Lý Nguyên Thanh đưa cái khăn qua: "Ta cũng sẽ không nhàn rỗi mà đi làm không chuyện này! Nếu như đã làm thì tất nhiên là phải có nguyên nhân!"
Ông cụ Chu nghe nói như thế thì lộ vẻ kinh ngạc, đưa tay chỉ trên trời: "Thật sao?”
Lý Nguyên Thanh gật đầu một cái: "Đúng!"
Vốn là ông cụ Chu cho rằng chỉ là Lý Nguyên Thanh tâm huyết dâng trào, muốn đối phó Thần Vương.
Nhưng hiện tại xem ra, hẳn là hoàng đế Đại Chu cũng không thể dung thứ cho Thần Vương.
Nhưng mà ông cụ Chu nhanh chóng nghĩ kỹ, nếu như ông ta là hoàng đế thì ông ta cũng không thể dung thứ cho Thần Vương.
Mặc dù Thần Vương làm rất tốt ở mặt ngoài, nhưng mà nếu muốn không ai biết thì trừ khi mình đừng làm. Những chuyện mà Thần Vương làm sẽ để lại vết tích. Ngay cả người vận chuyển công nhân phi pháp như ông ta còn phát hiện ra một hai, huống chỉ là mấy người có dụng ý khác. Chu lão tam suy tư liên tục, cuối cùng ngẩng đầu: "Từ lần trước sau khi lão già Thái bị tóm, tất cả người vận chuyển công nhân phi pháp đều không tới trấn Cát Tường, thậm chí không làm việc tại huyện Thôi Dương. Tướng quân muốn lặng lẽ coi người như công nhân phi pháp để vận chuyển đến mỏ bạc Tây Sơn cùng quặng sắt Đông Sơn thì không thể bắt đầu ở trấn Cát Tường được."
Lý Nguyên Thanh hỏi: "Vậy thì có thể ở đâu?"
Chu lão tam hơi hơi híp mắt, tiếp đó trả lời: "Lưu dân! Năm ngoái phương bắc có nạn hạn hán, rất nhiều người chạy nạn tới phương nam. Bởi vậy cho nên mỏ bạc Tây Sơn bên kia cũng có rất nhiều công nhân phi pháp, nghe nói còn có quan phủ cấu kết cùng."
"Nếu như tướng quân ngài có thể tìm đến chỗ đó, hơn nữa để bọn họ đi về phía phủ Tầm Dương hoặc phủ Kim Lăng sẽ tự nhiên sẽ được coi là lưu dân di chuyển đến đó."
"Nếu như là lưu manh thì đó thật sự là lưu dân, đừng tưởng rằng ai mặc quân áo rách nát cũng là lưu dân, phải chú ý điểm này. Dù sao tướng quân ngài phái qua người có mục đích riêng, đương nhiên là phải làm giống như thật thì mới có thể làm rối loạn thật giả được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT