Vào lúc Chu lão tam tới, hắn ta cũng nghe được câu chuyện này của Triệu Lão Lại.
Cảm thấy Triệu Lão Lại này đang muốn kéo cha là ông cụ Chu đánh bạc thì trong lòng Chu lão tam liền có mấy phần phiền chán.
Chỉ là cảm thấy cuộc sống nhà bọn họ đang tốt, nếu đánh bạc thì nhà họ sẽ cửa nát nhà ta. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì hắn ta sẽ không cho phép cha mình đánh bạc.
Tam quả phụ thấy Chu lão tam tới, hỏi: "Lão tam, con đến đây làm gì?"
Chu lão tam cười cười: "Nương, cha bảo con mua chút quà, tặng cho tam ca và tam tẩy, Tiểu Hoa tỷ. Đã chuẩn bị xong hết rồi, con muốn nhờ người mang đi. Dù sao thì con cũng là một người đàn ông, không thích hợp cho lắm."
Tam quả phụ nghe nói như thế thì mỉm cười: "Đúng là nên tặng quà vào ngày lễ, thường xuyên qua lại thì mới là người quen. Đương gia, chàng qua đây trông quầy hàng, ta cùng lão tam đến nhà người quen một chuyến."
Tam quả phụ cảm thấy bây giờ là thời điểm phù hợp để đi tặng quà ngày lễ, Lưu thị có tai mềm, chỉ cần bà ta nói dễ nghe một chút là được.
Nhưng mà Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh thì lại khác, nếu đến cửa tặng quà thì có thể sẽ bị đuổi ra ngoài.
Tam quả phụ hiểu rõ, không nên nói quan hệ tốt xấu với người ngoài, trong lòng biết là được.
Bây giờ gọi ông ta làm việc, mặc dù ngoài miệng ông cụ Chu không tình nguyện, nhưng cơ thể lại rất thành thật, nhanh chóng ngôi vào trong quầy, đi chuẩn bị rượu cho khách.
Không khỏi có người hỏi bọn họ đang làm gì, Tam quả phụ cũng nói ngắn gọn là đi thăm người thân.
Trên thị trấn có nhiêu người, Tam quả phụ là người biết ăn nói, dọc theo đường đi đã chào hỏi rất nhiều người.
Chu lão tam dùng một chiếc xe đẩy nhỏ, đẩy quà tặng hôm trước mua được, đi theo Tam quả phụ đến thôn Cát Tường.
Có rất nhiều người cho rằng Tam quả phụ đang đến nhà con gái mà không biết là họ muốn đến nhà Liễu Phán Nhi.
Trong lòng ông cụ Chu đã sớm cảm thấy phiền, nhưng lại không thể làm gì Triệu Lão Lại. Tam quả phụ sững sờ, đi qua quan sát, Chu lão tam chính là một người làm ăn thành thật. Mặc dù bình thường thỉnh thoảng nói năng ngọt xớt, nhưng người làm ăn phải biết ăn nói thì mới có thể kiếm tiền, cho nên đây cũng không được tính là khuyết điểm.
Tam quả phụ cười cười: "Nói hay không thì cũng không quan trọng. Huống chi người của Thôn Lý Gia đều biết Anh Nương có quan hệ không tốt với tam ca, tam tẩu. Cải thiện quan hệ cũng giống như dệt vải, phải đi từng bước một, không thể gấp gáp nóng nảy."
Chu lão tam cười: "Nương nói rất đúng, đúng là không thể gấp gáp nóng nảy. Nương, Triệu Lão Lại kia ra tay hào phóng, sẽ đi lừa gạt, mấy ngày nay thường xuyên kể vê mấy câu chuyện hiệp khách đánh bạc. Người có rảnh thì khuyên nhủ cha, tuyệt đối đừng đánh bạc. Bây giờ chúng ta đang có cuộc sống rất tốt, không nên dính vào mấy trò chơi may rủi này."
Ra khỏi thị trấn, Chu lão tam lộ vẻ không hiểu, hỏi: "Nương, tại sao người lại không nói thẳng là đến nhà tam ca?"
Đến nhà Liễu Phán Nhi, vừa đúng lúc chạm mặt Lý Đại Bảo đang muốn ra khỏi nhà.
"Lão tam, con yên tâm, ta biết đánh bạc không phải là chuyện tốt, cũng sẽ khuyên cha con nhiều, nếu con có rảnh thì cũng nên đi khuyên nhủ một chút." Tam quả phụ nói: "Không dễ mới có được ngày tháng tốt lành, không thể phá hư được."
Chu lão tam rất tán thành: "Nương, đúng vậy."
Bởi vậy có thể thấy được, Chu lão tam không hề biết những chuyện lúc trước ông cụ Chu làm.
Tam quả phụ thấy Lý Đại Bảo: "Đại Bảo, sắp đến tết rồi, ta tới thăm người thân, tặng chút quà. Mau chuyển đồ xuống, ta còn muốn đến chỗ thím của ngươi bên đó."
Lý Đại Bảo thấy thế thì mời người vào nhà: "Tam nãi nãi, ngài quá khách sáo rồi. Mẹ ta không ở đây, cái này..."
Tam quả phụ cười cười: "Mẹ ngươi không ở đây vẫn có dì Tiểu Hoa. Dù sao cũng chỉ là một chút đồ, không đáng tiên. Nhanh lên, Tiểu Hoa, nhanh lên, giúp khuân đồ đi."
Lưu thị đang ở trong phòng làm quần áo, nghe thấy bên ngoài có tiếng thì đi ra, nhìn thấy có một chiếc xe nhỏ thì cũng hơi sững sờ.
Nhưng mà một năm này Tam quả phụ biết tròn biết méo, Lưu thị cũng không thể dùng thái độ trước kia đối đãi với Tam quả phụ: "Thím, ngài thực sự quá khách sáo."
"Không khách sáo, đều là chuyện cần làm." Tam quả phụ cười cười: "Lúc trước Anh Nương không đúng là bởi vì trưởng bối không dạy hảo. Bây giờ sau khi ở bên chúng tôi thì đã học hỏi được rất nhiều, cũng biết lúc trước mình làm sai. Vốn là ta muốn đưa nàng tới đây, nhưng nàng cảm thấy không có mặt mũi. Bây giờ nàng sắp làm mẹ, cũng được coi là người lớn, đã thông suốt hơn lúc trước rất nhiều."
Nếu Tam quả phụ đã nói như vậy thì Lưu thị đồng ý: "Có ngài trông coi thì cũng là phước đức của nàng. Nếu như nàng rơi vào trong tay cha mẹ ruột của mình thì không biết có bị bán đi không. Được rồi, ta sẽ nhận quà."
Tam quả phụ thúc giục: "Lão tam, mau chuyển đồ vật xuống, xem Tiểu Hoa tỷ muốn đặt ở nơi nào."
"Vâng!" Chu lão tam đáp lời, dựa theo yêu cầu của Lưu thị đi cất đồ.
Trên xe vẫn còn có một số món đồ, chuẩn bị mang đến cho Vu thị.
Đã như vậy, Lưu thị cũng không thể trực tiếp đáp lễ của bọn họ.
"Vậy thì khổ cực dì Tiểu Hoa rồi." Lý Đại Bảo gật đầu, mang gã sai vặt đi ra ngoài.
Lưu thị cười cười, sờ sờ Lý Đại Bảo đầu: "Không tính là làm hòa, nhưng ở trên thị trấn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Họ mang quà đến, ta cũng không thể vứt đi. Lý Anh Nương là cô nhỏ của các ngươi, đây là chuyện không thể thay đổi. Nếu như chúng ta quá đáng thì sẽ có rất nhiêu người không nói Lý Anh Nương quá đáng mà chỉ cảm thấy chúng ta không có tình thân."
"Được, dì Tiểu Hoa, cứ làm như vậy đi." Lý Đại Bảo đáp lời, cũng dần dần hiểu rõ đạo lý trong đó: "Cha mẹ trở về, đều là quan tam phẩm cáo mệnh tam phẩm, đúng là không nên chấp nhặt với bọn họ."
Lưu thị cười: "Đại Bảo, đừng nghĩ đến những thứ này, chỉ là việc nhỏ, không là gì cả. Bọn họ đã tặng quà năm mới, ta tính toán một chút, giá trị hơn mấy chục lượng bạc. Sau đó ta sẽ chuẩn bị một phần tương tự để đáp lẽ, sẽ không chiếm hời từ bọn họ."
Lý Đại Bảo nhíu mày, cảm khái một tiếng: "Ôi, làm người thật khó."
Lưu thị gật đầu: "Ừ, đúng vậy, ngươi có việc gì thì đi làm việc đi, trong nhà có ta đây rồi. Chỉ còn mấy ngày nữa là cha mẹ ngươi trở về. Ta phải nhanh chóng giặt lại chăn mền một lần, phơi nắng một chút."
Đợi đến khi Tam quả phụ cùng Chu lão tam đi, Lý Đại Bảo vò đầu: "Dì Tiểu Hoa, chúng ta nhận quà của bọn họ, có phải là chúng ta làm hòa với bọn họ rôi không?”
"Được." Đường Vân Sơn nghe thấy tiếng của Lý Đại Bảo thì đi ra: "Đại Bảo, có chuyện gì?
Sau khi nghe, Lý Đại Bảo nhíu mày.
Đường Vân Sơn cũng ở bên trong, Lý Đại Bảo kêu một tiếng: "Đường bá bá, người ra đây một chút, ta tìm người có chuyện."
Đến thị trấn, đi qua quán rượu Chu gia thì lập tức nghe được trong quán rượu Chu gia có tiếng người ồn ào, đặc biệt lớn tiếng, Lý Đại Bảo không tự giác dừng bước chân lại, nghe xem bên trong nói cái gì.
Lý Đại Bảo dẫn Đường Vân Sơn đi ra xa cách quán rượu Chu gia một chút, mới chậm rãi nói: "Đường bá bá, mấy ngày nay Triệu Lão Lại này rất giống thần tài, ăn thịt cũng ăn một nửa ném một nửa, không giờ phút nào là không thể hiện bản thân có tiền. Ta còn nghe nói lão kiếm tiền rất dễ dàng. Lúc này ở quán rượu Chu gia thẳng thắn nói, kể vê những câu chuyện đánh bạc, ta cảm thấy người này đang rắp tâm bất lương."
Đường Vân Sơn kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lý Đại Bảo, nghi ngờ: "Đại Bảo, ngươi cũng cảm thấy người này có vấn đề sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT