Bởi vì công việc của Cố Thiệu cũng được sắp xếp ở Giang Nam cho nên Cố lão phu nhân và Cố Thiệu cũng chuẩn bị đi theo Liễu Phán Nhi trở về huyện Thôi Dương.
Có thể trở vê nhà ngay cả khi thời tiết lạnh họ cũng không sợ hãi.
Bởi vậy Liễu Phán Nhi quyết định không đi chào hỏi Cố gia, dù sao dọc đường đi cũng có nhiều cơ hội ở chung.
Tê lão phu nhân nhận được bái thiếp của Liễu Phán Nhi, từ từ thở dài một tiếng: "Chuyện nên đến cuối cùng cũng phải tới, Lý Nguyên Thanh trở vê Giang Nam nhậm chức, bây giờ bọn họ muốn trở về Giang Nam."
Tê đại phu nhân nghe nói như vậy cười an ủi: "Mẫu thân, hiện tại Lý tướng quân đã là võ quan tam phẩm, cho dù sau này thật lâu không thăng quan thì quan vị như vậy cũng rất cao."
"Mặc dù biết người không nỡ bỏ A Dung, nhưng A Dung đi theo phụ mẫu nuôi thì tốt hơn. Đức Thụy phu nhân cũng nói, đợi đến năm sau người và phụ thân về quê, phủ Lan Lăng cách huyện Thôi Dương chỉ có mấy trăm dặm, vài ngày là có thể đến, sẽ đưa A Dung qua đoàn tụ với mọi người."
Lúc này Tề lão phu nhân mới nở nụ cười: "Nói cũng đúng, mọi chuyện không thể ép buộc. Đức Thụy phu nhân có thể nghĩ chu toàn như thế, chúng ta cũng không thể hung hăng bức người."
Tê Tam phu nhân ở bên cạnh cũng phụ họa: "Đại tẩu nói phải, sau này Tề gia chúng ta phải thường xuyên qua lại với Lý gia."
Nể mặt Lý Dung, người Tề gia cũng không làm mất mặt Kim Lăng Hầu.
Khó có được một người bạn tốt hợp ý nhú vậy, Tê Tam phu nhân có chút không nỡ.
Lý Nguyên Thanh tới nhà, Lan Lăng Hầu dẫn theo đại nhi tử và tiểu nhi tử cùng nhau chiêu đãi.
Sau này nàng ấy còn có thể giữ liên lạc với Liễu Phán Nhi, không chỉ phải liên lạc tình cảm có lẽ sau này còn có cơ hội hợp tác làm ăn.
Đồng thời nội tâm càng quý trọng cơ hội làm ăn với Liễu Phán Nhi, kinh doanh thật tốt len sợi ở kinh thành.
Kim Lăng Hầu Tạ Doãn cũng mặt dày đi tới.
Tuy nhiên nhân trong lòng Tề tam phu tiếc nuối, lúc này phu quân có thể cũng sẽ được thăng quan, nhưng không có khả năng sẽ ở lại Giang Nam mà đi nơi khác nhậm chức.
Lý Nguyên Thanh nhìn về phía Kim Lăng Hầu Tạ Doãn phong lưu phóng khoáng tướng mạo anh tuấn, cười ha ha: "Khoảng thời gian trước Kim Lăng Hầu đến phủ thăm hỏi, chỉ là Lý mỗ có việc vẫn luôn ở trong cung nên không gặp được Kim Lăng Hầu, vô cùng xin lỗi."
Nếu Kim Lăng Hầu đã tới nhìn thấy Lý Nguyên Thanh lại cảm tạ.
"Lý tướng quân, đa tạ ngài đã cứu nữ nhi A Dung của ta. Nếu không có ngài, có thể ta sẽ không bao giờ gặp lại nữ nhi của ta nữa." Thái độ của Kim Lăng Hầu cung kính, sau đó khom người hành lễ với Lý Nguyên Thanh.
Tuy rằng không muốn gặp nhưng sau này còn có thể làm họ hàng, cũng không thể để cho cháu gái bị người ta chê cười, đây là Tê gia nhượng bộ.
Thái độ Kim Lăng Hầu cung kính, vội vàng trả lời: "Lý tướng quân bận rộn công vụ là vì nước tận trung. Về việc gặp mặt, sau này chúng ta đều là họ hàng, thường xuyên qua lại, không cần cố tình phải vào lúc này."
Có thể trở thành họ hàng với người như vậy cũng là chuyện rất vinh dự.
Đến Kim Lăng, Kim Lăng Hầu lại có thể khoe khoang.
Kim Lăng Hầu khách sáo, cũng không dám lỗ mãng trước mặt người có thực quyền như Lý Nguyên Thanh. Dù sao hiện tại Lý Nguyên Thanh thống lĩnh quân lực ở Giang Nam, hơn nữa còn gánh vác trọng trách huấn luyện hải quân, rất có địa vị trước mặt bệ hạ.
Nghe nói như vậy, Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, gật đầu: "Kim Lăng Hầu nói phải. Vốn ta còn muốn một mình đi tới phủ Kim Lăng Hầu chào hỏi, nói một chút vê chuyện của A Dung. Hôm nay nhìn thấy Kim Lăng Hầu, vậy tại hạ cũng không cần cố tìm thời gian tới cửa bàn bạc nữa."
Kim Lăng Hầu cũng không phải thật sự ngốc, hắn ta biết Lý tướng quân muốn nói gì, thay vì chờ người khác yêu cầu thì không bằng hắn ta chủ động nói ra.
"Lý tướng quân và Đức Thụy phu nhân rất yêu thương A Dung, hơn nữa dốc lòng dạy dỗ. Bây giờ ta biết nhạc mẫu đã sắp xếp hai ma ma đi bên cạnh chăm lo A Dung, ta càng yên tâm hơn."
"Nếu A Dung muốn ở lại Lý gia, vậy tại hạ còn muốn xin Đức Thụy phu nhân và Lý tướng quân chăm sóc A Dung nhiều hơn. Nói đến thật hổ thẹn, ta làm phụ thân nhưng vô năng vô đức, chỉ có thể thỏa mãn A Dung về mặt tiên bạc. Sau này mỗi năm cho A Dung một vạn lượng bạc tiêu dùng, kính xin Lý tướng quân nhất định phải nhận."
Lý Nguyên Thanh cười cười, vội vàng từ chối: "Kim Lăng Hầu không cần như thế. Tuy rằng Lý mỗ không có gia tài vạn quán nhưng bạc để nuôi nữ nhi vẫn có."
Kim Lăng Hầu vội vàng xua tay: "Lý tướng quân, lời này sai rồi. Ta là phụ thân của A Dung, có nghĩa vụ nuôi dưỡng con bé. Ta không thể ở bên cạnh con bé, dạy bảo nuôi dưỡng nó, số bạc này chỉ là một phân tấm lòng của ta. Nếu như không nhận, ta càng cảm thấy nợ A Dung nhiều hơn."
Lý Nguyên Thanh cười cười, thấy Kim Lăng Hầu kiên trì cũng không tù chối nữa.
Thật ra Kim Lăng Hầu nói đúng, làm phụ thân nuôi nữ nhi, sau này nữ nhi nuôi phun thân, đều giống nhau.
"Một vạn lượng bạc quá nhiều, cho một ngàn là được." Lý Nguyên Thanh cười cười, cho dù trong nhà có tiên cũng sẽ không để cho đứa nhỏ sống xa hoa lãng phí, dưỡng thành tính cách ham ăn lười làm.
Kim Lăng Hầu không muốn: "Chi tiêu không hết vậy thì giữ lại làm của hồi môn cho A Dung. Tuy rằng Kim Lăng Hầu phủ ta đã xuống dốc nhưng bạc không thiếu, tiêu tiên cho A Dung trong lòng ta cũng vui vẻ."
Thấy biểu hiện của Kim Lăng Hầu cũng không tệ lắm thái độ của người Tề gia đối với hắn thay đổi không ít.
"Đã như vậy, vậy Lý mỗ sẽ không khách sáo." Lý Nguyên Thanh đáp: "Tiêu không hết thì tích góp cho A Dung, phu nhân ta sẽ làm tốt sổ sách."
Kim Lăng Hầu tới kinh thành, cũng không nhàn rỗi, trực tiếp nạp hai nữ tử nhà lành làm thiếp. Hiện tại đều đã mang thai, hy vọng bọn họ có thể sớm ngày sinh hạ nhi tử, phủ Kim Lăng Hầu sẽ có người nối dõi.
Lý Nguyên Thanh tuổi còn trẻ mà đã ở vị trí cao. Mặc dù không có con ruột, nhưng bốn đứa con nuôi đều tốt. Sau này Lý Nguyên Thanh sống ở Giang Nam, hai phu thê thường ở cùng nhau, có con ruột chỉ là chuyện sớm muộn. "Ta tin Đức Thụy phu nhân." Kim Lăng Hầu khen ngợi, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía Lý Nguyên Thanh.
Tuy rằng vẫn có người cầu hôn hắn ta nhưng Kim Lăng Hầu không muốn thành thân làm cho trong nhà lộn xộn.
Lan Lăng Hầu thấy con rể rẻ tiên này coi như thức thời, cơn tức giận cũng tiêu tan không ít, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh: "Lý tướng quân, đến lúc đó ngài cứ nhận lấy. Đây là việc mà một người phụ thân như hắn nên làm."
"Ngoại tổ mẫu, A Dung sắp trở về Giang Nam cùng với phụ mẫu, không thể ở lại kinh thành, kính xin ngoại tổ mẫu bảo trọng cơ thể. Đợi đến mùa hè năm sau, A Dung đến Lan Lăng thăm người và tổ phụ."
Lý Dung quỳ gối trước mặt Tề lão phu nhân, dập đầu với ngoại tổ mẫu.
Lý Dung có thể cảm nhận được ngoại tổ mẫu yêu thương mình, lúc này rời đi, trong lòng cũng không nỡ.
Những đứa trẻ vẫn ở cùng nhau, không khí rất hòa hợp. Người lớn cũng có thể nói chuyện rất vui vẻ, chuyến thăm này kết thúc, cả hai nhà đều rất hạnh phúc.
Liễu Phán Nhi chuẩn bị nhờ người đưa đồ cho Cửu công chúa vào trong cung.
Lý Dung gật đầu: "Tổ mẫu yên tâm, A Dung nhất định sẽ đi tế mẫu thân, cũng sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu."
Lúc này, đến Tề gia từ biệt kết thúc viên mãn.
Tê lão phu nhân nghe nói như vậy, trong lòng ấm áp: "Đứa trẻ ngoan, yên tâm đi cùng với phụ mẫu nuôi của con. Mỗi năm Thanh Minh nhớ cúng tế cho mẫu thân con. Năm sau ta ở Lan Lăng chờ ngươi đến thăm lão thái bà như ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT