Lý Nam nghe nói như vậy lập tức trợn to hai mắt, còn có nhiều ý nghĩa sâu xa như vậy: "Cuối cùng muội cũng hiểu được vì sao mẫu thân đốc thúc chúng ta học tập?”
"Muội đúng là ngốc, đương nhiên học tập là vì tốt cho chúng ta, tiếp theo mới là tốt cho mẫu thân." Lý Dung nhéo lỗ tai muội muội: "Muội không thể đảo ngược. Còn trẻ không cố gắng, về già sẽ hối hận."
Lý Nam giống như chân chó, lắc lắc cánh tay đại tỷ: "Muội cảm thấy phụ thân và mẫu thân lợi hại, ca ca tỷ tỷ lợi hại, vậy muội không học cũng lợi hại. Bây giờ muội muốn vì mẫu thân mà học tập thật tốt. Muội muốn trở thành đứa trẻ lợi hại nhất, xinh đẹp nhất kinh thành."
Liễu Phán Nhi cười cười: "Được, A Nam của chúng ta luôn rất thông minh, nhất định có thể làm được."
Trên thực tế cũng diễn ra như vậy. Sau đó Lý Nam học tập càng chăm chỉ hơn.
Trời sắp tối, Lý Nguyên Thanh mới đi ra khỏi cung.
Có người còn muốn đi hoa lâu hoặc là tửu lâu cùng nhau tụ tập nhưng Lý Nguyên Thanh chắp tay, cáo biệt mọi người: "Một năm không về nhà, ta nhớ phu nhân và hài tử”
Những người khác cười ha ha: "Nhà có kiều thê đương nhiên là vội vàng về nhà. Ta nghe nói năm ngoái, ngày Lý tướng quân chúng ta thành thân, còn chưa kịp động phòng thì đã bị bệ hạ chúng ta gọi trở vê, đã chờ một năm rồi còn không phải sốt ruột sao?”
Triệu đại tướng quân cười cười, nhìn về phía Lý Nguyên Thanh khen ngợi: "Nên như vậy, nam quản bên ngoài nữ quản lý trong nhà, không có thê tử lo liệu ở nhà thì nam nhân làm sao có thể an tâm đánh giặc làm việc ở bên ngoài? Đều cảm thấy đó là việc nữ nhân nên làm, nhưng nam nhân thông cảm với thê tử chẳng lẽ không phải là việc nên làm sao?”
Những hán tử này cười mắng nhau, vô cùng thoải mái.
Mọi người nghe được tiếng cười mắng của Triệu đại tướng quân, vội vàng làm chim thú chạy tán loạn: "Mạt tướng không dám, lập tức vê nhà."
Lúc này, Triệu đại tướng quân sải bước đi tới, nghe được những lời nói thô tục của mấy người này lập tức mắng: "Các ngươi ai nấy đều là đồ vô lương tâm. Các ngươi không ở nhà thì đều là phu nhân ở nhà chống đỡ. Hiện tại áo gấm về làng còn không muốn trở về chia sẻ với phu nhân lại còn muốn tính đến chuyện đi hoa lâu? Ta muốn xem trong các người có ai đi? Nhớ kỹ, ngày mai ta sẽ đánh các ngươi 80 gậy.
Đánh trận lâu như vậy cuối cùng cũng có thể thanh thản nhàn nhã.
Đại tướng quân nói đánh thì đúng là đánh thật.
"Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, thường xuyên đi hoa lâu. Lý tướng quân chúng ta là người quy củ, so với ngươi tốt hơn nhiều."...
Cưỡi ngựa hắn lập tức phi về phía nhà mình.
Triệu đại tướng quân gật đầu, cười nói: "Được, mau về nhà, đừng lang thang bên ngoài, vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, cũng không biết mấy tên khốn kia có ý đồ gì!"
Đương nhiên Lý Nguyên Thanh không thể thảo luận cùng Triệu đại tướng quân về ý đồ của đám người đó, hắn chỉ muốn về nhà.
Lý Nguyên Thanh rất đồng tình, cười trả lời: "Đại tướng quân nói phải, trời không còn sớm, đại tướng quân nói vậy cũng nóng lòng muốn về nhà, vậy chúng ta ai về nhà nấy."
Triệu quản gia cười khẽ: "Gần đây ngoại trừ đại quân chiến thắng trở về thì là việc buôn bán len. Đột nhiên có thêm một thứ như vậy vừa nhẹ nhàng lại giữ ấm, mặc lên người không cồng kênh. Công việc kinh doanh đang làm rất tốt. Không chỉ phu nhân Đức Thụy kiếm được tiền, ngay cả bệ hạ cũng đưa sợi len đã làm xong về phía nam bán, tiêu thụ rất tốt. Tư khố của bệ hạ cũng trở nên giàu có."
Bên trong Triệu quản gia vội vàng dâng lên cho Đại tướng quân một chén trà nóng: "Đại lão gia, ngài uống trà làm ấm cơ thể."
"Được!" Triệu đại tướng quân đáp rồi nhận lấy uống một ngụm, toàn thân đều trở nên ấm áp: "Gần đây kinh thành có chuyện gì không?”
Triệu đại tướng quân không cưỡi ngựa mà lên xe ngựa.
Nghe nói như vậy, Triệu đại tướng quân nở nụ cười, giọng điệu tán thưởng: "Cũng khó trách Nguyên Thanh vội vã về nhà như vậy, ở nhà có kiều thê, hơn nữa còn có năng lực như vậy, hiếm lạ."
Sau đó Triệu quản gia lại lân lượt nói chuyện ở kinh thành với Triệu đại tướng quân, để Triệu đại tướng quân có hiểu biết đại khái đối với kinh thành.
Lý Nguyên Thanh dọc đường đi không ngừng nghỉ, bởi vì nhà cách hoàng cung tương đối gần, cưỡi ngựa trong chốc lát đã vê đến nhà. Thân binh mang vào chỉ có ba mươi, còn lại toàn bộ sắp xếp ở ngoài thành.
Hoắc Thành Đạt vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy chỗ rễ tướng quân cưỡi ngựa phía sau một đoàn người đi theo, lập tức hô to: "Tướng quân hồi phủ."
Người gác cổng nghe Hoắc Thành Đạt nói thì lập tức mở cửa lớn ra.
Hôm nay lúc tiếp thánh chỉ mở cửa lớn.
Hiện tại lão gia trong phủ chiến thắng trở vê đương nhiên cũng phải đi cửa lớn.
Lý Nguyên Thanh xuống ngựa, vỗ vai Hoắc Thành Đạt, khen ngợi: "Không tồi, ta giao việc cho ngươi, ngươi đã làm rất tốt. Có ngươi ở đây, ta rất yên tâm."
Lý Nam nghe nói như vậy, ôm đầu Lý Nguyên Thanh, hôn một cái: "Phụ thân, A Nam rất ngoan. Không tin, người hỏi mẫu thân."
Lý Nguyên Thanh gật đầu, bước nhanh hơn, đi ra ngoài: "Vất vả rồi."
Lý Tiểu Bảo cũng đi theo phía sau, nhưng Lý Nam chạy quá nhanh, cậu không theo kịp.
Lý Nam là đứa nhỏ ngọt ngào, vừa chạy vừa ngọt ngào gọi: "Phụ thân, phụ thân..."
Liễu Phán Nhi và đám nhỏ nghe nói Lý Nguyên Thanh trở về lập tức đi ra đón.
Lý Nguyên Thanh nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy về phía hắn thì ngồi xổm xuống, một tay ôm tiểu nữ nhi, một tay ôm tiểu nhi tử: "A Nam, Tiểu Bảo, có ngoan không?"
Hoắc Thành Đạt càng kích động: "Đây là thuộc hạ nên làm, xin tướng quân yên tâm. Phu nhân cùng tiểu thư và thiếu gia đều đang chờ, mời tướng quân cùng các huynh đệ nhanh chóng vào phủ."
Ba người phía sau cũng vội vàng ôm quyền quỳ một gối xuống: Đa tạ phu nhân."
Liễu Phán Nhi nhìn về phía trượng phu cao lớn anh tuấn, cười đến sáng lạn, nhìn về phía Hoắc Thành Đạt: "Thành Đạt, ngươi sắp xếp tốt cho các huynh đệ mới tới. Canh nóng và nước nóng đều đã chuẩn bị xong, không cần phải khách sáo, lấy rượu ngon và đồ ăn ngon tiếp đãi mọi người."
Hoắc Thành Đạt vội vàng đáp: "Vâng, phu nhân."
"Phụ thân, phụ thân buông con xuống đi. Phụ thân đi đường nhất định vừa mệt vừa đói." Lý Tiểu Bảo thân mật nói, không muốn để cho phụ thân mệt mỏi.
Hoắc Thành Đạt mang thân binh xuống, chiêu đãi những người này.
Nghe Liễu Phán Nhi ban thưởng mọi người càng vui mừng.
Tuy rằng 10 lượng bạc ít hơn so với bọn họ nhận được ban thưởng từ chỗ bệ hạ, nhưng cũng là tấm lòng của phu nhân, trong lòng mọi người có cảm kích.
Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Miễn lễ, hôm nay nhà chúng ta song hỷ lâm môn, tiền tháng này của tất cả hạ nhân sẽ tăng gấp đôi, ngoài ra, các huynh đệ đi theo một người được 10 lượng bạc.”
Lý Nguyên Thanh đi đến bên cạnh Liễu Phán Nhi, muốn ôm nàng nhưng đứa nhỏ ở đây, hắn sợ Liễu Phán Nhi ngượng ngùng nên đổi thành nắm tay nàng: "Phán nhi, vất vả cho nàng rồi."
Lý Tiểu Bảo nhíu mày, phản bác Lý Nam: "A Nam thật ngốc, lúc muội tắm rửa không phải cũng không chà được lưng sao? Phụ thân là người lớn cũng không chà được, mẫu thân đi qua là để chà lưng cho phụ thân!"
Lý Nguyên Thanh kéo tay Liễu Phán Nhi muốn đi cùng nhau.
Lý Dung đáp: "Vậy phụ thân đi đi.”
Lý Nguyên Thanh cười cười, sờ sờ đầu A Dung: "Ta ăn ở trong cung rồi, bây giờ còn không đói, ta đi tắm rửa trước. A Dung, con dẫn theo đệ đệ muội muội chơi, lát nữa phụ thân tắm rửa thay quân áo xong sẽ quay lại chơi đùa với các con."
Lý Nam trừng to hai mắt, chớp chớp: "Phụ thân, sao người tắm rửa còn phải dẫn theo mẫu thân?"
Liễu Phán Nhi cười cười, lắc đầu: "Không vất vả. Cũng may chàng trở về an toàn, cả gia đình đoàn tụ. Đừng đứng bên ngoài nữa, chúng ta mau vào nhà ăn tối đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT