Hiện tại Lưu thị cực kỳ may mắn việc nàng ấy mang theo nữ nhi và tam đệ muội, tuy rằng chạy nạn trên đường chịu khổ chịu tội, cả đường gian nguy, nhưng luôn có thể hóa nguy thành an.

Liễu Phán Nhi lấy khoai lang đỏ về, chia cho bọn nhỏ. Hiện tại không có nước để rửa tay, Liễu Phán Nhi cẩn thận bóc lớp vỏ đen tuyên bên ngoài khoai lang đỏ ra, rồi đưa cho Lý Nam: "A Nam, hơi nóng, cẩn thận một chút, ta bóc củ nữa. Đại Bảo, A Dung, A Lệ, A Phương, các con cũng ăn.

Khoai không to, chỉ bằng lòng bàn tay nhưng ăn rất ngon, cực kỳ thơm ngọt mềm mại.

Lý Nam cắn một miếng, lập tức hạnh phúc híp mắt hừ hừ: "Ngọt, thật ngọt, nương, thật thơm mà, ăn ngon.

Lý Tiểu Bảo cắn một mồm to, nóng nhe răng trợn mắt nhưng không nỡ nhổ ra, ăn quá ngon.

Cậu bé cảm thấy mấy thứ này ăn ngon nhất.

Những người khác cũng như thế, vốn dĩ đói, hơn nữa thứ này ăn ngon, không kịp khen chỉ có ăn.

Liễu Phán Nhi đưa cho Lưu thị một củ khoai lang đỏ, trong tay nàng cầm một chủ bẻ thành hai nửa, nhanh chóng nguội.

Cha không ở nhà, cậu bé là nam đinh trong nhà cần phải bảo vệ gia đình.

Liễu Phán Nhi đang thổi khí khoai lang đỏ tỏa ra, đột nhiên nghe thấy bên người truyên đến giọng nói của một người nam tử trẻ tuổi, lại còn định giành đồ ăn, nàng vội vàng che đồ ăn ở trong tay, quay đầu nhìn lại.

Chẳng qua Liễu Phán Nhi ngồi thẳng dậy, nàng không sợ, dù sao nàng đối phó với những thổ phỉ đó thôi, quét sạch thổ phỉ giống như khâm sai đại nhân.

Vậy mà người này biết họ của nàng, chắc là đã điều tra rõ những lá cây Kim Bì kẹp đất cứng đó là việc nàng làm.

Vừa thấy Liễu Phán Nhi đã trợn mắt há hốc mồm, nếu nàng không nhìn lâm, người này chính là khâm sai Cố đại nhân kia.

Tuy rằng Lý Đại Bảo hơi sợ hãi, nhưng vẫn chen vào giữa mẹ kế và quan viên kia: "Bẩm đại nhân, thứ trong tay nương ta đương nhiên là đồ ăn."

Đúng lúc này, một người mặc thanh y đi đến bên cạnh Liễu Phán Nhi, nhìn thấy trong tay Liễu Phán Nhi cầm khoai lang đỏ thơm ngọt: "Lý Liễu thị, trong tay ngươi là vật gì?"

Không cần biết khâm sai Cố đại nhân này có bản nhân phẩm cách như thế nào, nhưng hắn làm khâm sai, có thể quét sạch thổ phỉ, cứu trợ bá tánh chạy nạn, chứng minh hắn ta là một quan tốt.

"Đại Bảo, đừng khẩn trương. Cố đại nhân, đây là khoai lang đỏ, là ta trong lúc chạy nạn đào được ở trong rừng sâu, ta thấy lợn rừng có thể ăn, chắc là người cũng có thể ăn. Chỉ là không ngờ mùi vị cũng không tệ lắm, Cố đại nhân, ngươi muốn nếm thử không?”

Vừa rồi Liễu Phán Nhi nghĩ tới một cách có thể ở lại phương Nam. Khoai lang đỏ sản lượng cao, có thể giải quyết lương thực của rất nhiều dân. Nơi cực kỳ khô hạn cũng có thể sinh trưởng.

Liễu Phán Nhi nhìn Lý Đại Bảo giống tiểu đại nhân, rõ ràng sợ hãi nhưng còn đứng che chở ở trước mặt nàng, thì nhoẻn miệng cười, trong lòng rất cảm động, vỗ vỗ đầu của Lý Đại Bảo, trấn an Lý Đại Bảo.

Ngay lúc vừa rồi Lưu thị bị bắt nạt, Cố Thiệu còn định bảo thị vệ bên người hỗ trợ, không ngờ thân ảnh mảnh khảnh kia vọt tới, cực kỳ hung mãnh đánh tên lưu manh kia, khiến cho hắn mở rộng tâm mắt.

Liễu Phán Nhi trực tiếp đưa nửa củ khoai lang đỏ cho Cố Thiệu: "Cố đại nhân, hay là ngươi nếm thử đi? Mùi vị thật sự không tồi, vừa ngọt vừa thơm. Chờ ta tới phương Nam, ta thử trông nó."

Cố Thiệu nhận lấy, cũng không có ghét khoai lang đỏ nướng chín màu đen tuyền. Vừa nãy hắn ta đứng ở đằng sau cũng không làm chuyện gì đặc biệt, mà chỉ đi theo dân chúng cùng nhau xếp hàng ngồi thuyên qua sông.

Nếu đưa những thứ này cho Cố đại nhân, tất nhiên có thể được thưởng, nàng đề nghị ở lại phương Nam cũng là chuyện nước chảy thành sông.

Hắn là lân đầu tiên thấy nữ tử đanh đá như thế.

Cố Thiệu vừa định ăn, nhưng gã sai vặt bên người ngăn cản lại: "Thiếu gia, thứ này chúng ta chưa từng thấy, ai biết có độc hay không?”

Cố Thiệu nhìn về phía hai đứa nhỏ đang ngôi trên xe bò, còn có Lý Lệ và Lý Phương đều ở ăn: "Nếu có độc, các nàng còn có thể ăn ngon như vậy không?”

Lý Tiểu Bảo trợn trắng mắt, vậy mà có người ghét bỏ đồ ăn ngon như vậy: "Người ăn, heo có thể ăn. Lợn rừng có thể ăn, người cũng có thể ăn."

Giọng nói Lý Nam giọt ngào, nhỏ giọng nói: "Ngon ngọt lắm đó."

Cố Thiệu bóc vỏ ra, cắn một miếng, ánh mắt sáng lên, quả nhiên rất thơm rất ngọt: "Liễu thị, ngươi còn nhớ đào được ở đâu ra không?”

Liễu Phán Nhi lắc đầu, thở dài một tiếng: "Bị thổ phỉ đuổi theo, chạy trốn khắp nơi trong rừng rậm, chỉ có thể căn cứ vào mặt trời và ngôi sao để phán đoán phương hướng, hoàn toàn không biết vị trí cụ thể. Đống kia không nhiều lắm, ta đào hết rồi, là một túi kia đó."

Cố Thiệu có chút thất vọng, đồ ăn ngon như vậy rất ít thấy, hạt giống quá ít, hơn nữa cũng không biết sản lượng như thế nào: "Ta cũng chưa từng gặp thứ như vậy, ngươi cảm thấy có thể trồng ra được sao?"

Liễu thị cười cười: "Luôn phải thử một chút, nói không chừng có thể thành công kìa? Ta còn đào được một loại khác, cũng mọc từ trong đất ra, còn lại nửa túi, giữ lại làm hạt giống. Chờ tới phương Nam, ta tìm một chỗ khai hoang."

Nhìn thấy Liễu Phán Nhi không chỉ có có thể đối đáp trôi chảy với khâm sai đại nhân, mà còn có thể nói ra ý nghĩ của mình, thôn trưởng Lý cực kỳ bội phục.

Hắn là khâm sai nên làm chuyện này. Cho dù quan viên phương Nam bằng mặt không bằng lòng, hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn cường ngạnh, để những người đó không dám làm bậy.

Ta không muốn cả đời ta và bọn nhỏ ta đều như vậy, nói không chừng trên đường chạy nạn lại chết. Nếu như quê quán chúng ta bên kia không thích hợp cư trú, vậy thì đổi nơi. Cây đổi chỗ thì chết, người đổi chỗ thì sống, luôn có cách mà."

Đó là Lý thái nãi nãi lớn tuổi nhất trong thôn chúng ta, đời này bà ấy cứ vài năm mười năm lại chạy nạn, trên đường chạy nạn người đàn ông của bà ấy đã chết, nhi tử của bà ấy mất tích. Lần tiếp theo chạy nạn còn có tiểu tôn tử c.h.ế.t non. Tới năm hoa giáp vẫn còn đang chạy nạn. Ánh mắt Liễu Phán Nhi đầy phiền muộn, duỗi tay chỉ chiếc xe bò phía trước: "Cố đại nhân, ngươi nhìn thấy lão thái thái trên chiếc xe bò kia không?”

Thôn trưởng Lý cũng nhận ra nam tử mặc thường phục tới ăn này là khâm sai Cố đại nhân ngày ấy bao vây trừ thổ phỉ, lập tức khẩn trương hai chân nhữn ra, không dám nói lời nào.

Nghe thấy lời này, khâm sai Cố Thiệu rất khó hiểu: "Sau khi tới phương Nam có quan phủ đưa lương thực cho nạn dân, các người có thể ăn no, lại còn có phòng ở cư trú tạm thời, không cần vất vả như vậy."

"Chỉ là thân phận của các người là lưu dân, ở lại một nơi rất khó." Tuy rằng Khâm sai Cố Thiệu đồng tình cho những người này, nhưng mà chính sách của quốc gia không thể thay đổi, lo lắng ảnh hưởng quá lớn.

Nạn hạn hán qua đi sẽ có nạn châu chấu giống thế, sau khi nạn châu chấu qua đi, nói không chừng không bao lâu sẽ có mưa đá, nạn úng tuyết tai. Năm tháng sống yên ổn quá ít, chúng ta nằm mơ cũng chỉ muốn an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hoà, nhưng ông trời không cho cơm ăn!"

Khâm sai Cố Thiệu chau mày, hắn biết khí hậu nơi đó ác liệt, chỉ là nếu như một mảnh đất lớn như vậy không có người, nói không chừng lại sẽ rơi vào trong tay nước Hắc Vân.

Chẳng qua nhớ đến phụ thân huynh đệ tôn tử đã từng c.h.ế.t đi do chạy nạn, thôn trưởng Lý đau xót, lấy hết can đảm, đi đến trước mặt khâm sai đại nhân: "Đại nhân, nơi đó của chúng ta thật sự không thích hợp cư trú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play