Kim Lăng hầu biết nhạc phụ và nhạc mẫu có thành kiến rất sâu với ông ta, cũng không nghĩ có thể cởi bỏ trong ngày một ngày hai. Bởi vậy, chỉ ngồi ở Tề gia trong chốc lát, rôi vê tòa nhà hầu phủ Kim Lăng ở kinh thành.
Về sau mỗi ngày đều tới, dù sao da mặt cũng dày, không thèm để ý ánh mắt của người khác, đạt được lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lương công công tự mình tới cửa mời Liễu Phán Nhi vào cung.
Liễu Phán Nhi thay sang quần áo của tứ phẩm cáo mệnh, Tê phu nhân tự mình thay trang phục cho Liễu Phán Nhi, hơn nữa còn dạy qua cho Liễu Phán Nhi lễ nghi và quy cũ khi tiến cung.
Tê phu nhân dạy rất nghiêm túc, Liễu Phán Nhi cũng học được rất nhanh.
"Vào cung, không được nhìn ngó xung quanh khắp nơi, nhất định phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Không được bởi vì tò mò, mà đi đến những nơi không nên đi." Tề phu nhân nhỏ giọng dặn dò, hy vọng Liễu Phán Nhi đi chuyến này sẽ thuận lợi.
Liễu Phán Nhi vốn không hề lo lắng, nhưng nghe thấy Tê phu nhân không ngừng căn dặn, trong lòng cũng có vài phần lo âu,"Ta nhớ kỹ rồi."
Lan Lăng hầu Tề lão thái gia đích thân hộ tống Liễu Phán Nhi vào cung, hơn nữa còn cho một ít bạc, sắp xếp nội thị. Tuy nhiên, dường như cũng không cần đến.
Lương công công mỉm cười,"Không cần cảm tạ, nô tài và người hợp ý nhau, đương nhiên muốn căn dặn hết lòng, hơn nữa đây cũng là ý tứ của bệ hạ và hoàng hậu."
Bệ hạ vì muốn cho Đức Thụy phu nhân thể diện, nên cùng nhau yết kiến* Liễu Phán Nhi ở Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu,.
Lương công công vừa đi, vừa nhỏ giọng dặn dò tình huống hiện tại ở trong cung, làm trong lòng làm Liễu Phán Nhi có chút cảm động.
Dù sao Liễu Phán Nhi cũng là nữ tử, Chu Bình đế dù có là hoàng đế, thì cũng cần tránh hiềm nghi. Lý Nguyên Thanh vẫn còn ở Tây Bắc đáng giặc thay hắn ta, trăm trận trăm thắng, không gì địch nổi.
*Gọi đến gặp mặt nhà vua.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lương công công, Liễu Phán Nhi không còn lo lắng nữa/"ÐĐa tạ Lương công công."
Xuống xe ngựa, Lương công công tự mình dẫn Liễu Phán Nhị, đi tới Khôn Ninh Cung. Lúc này Chu Bình đế đang nói chuyện cùng Hoàng Hậu, giọng nói nhẹ nhàng, "Biểu hiện của Lý Nguyên Thanh ở Tây Bắc thực sự chói mắt. Hành động của hắn nhìn thì có vẻ kỳ quái, nhưng lúc sau nghiêm túc thực hiện, hiệu quả lại cực kì tốt. Phía trước yêu cầu chế tạo guồng nước, dùng cho tưới tiêu. Sổ ghi chép truyền tới, ngô mọc rất tốt. Nông dân có kinh nghiệm lâu năm còn nói, sản lượng có thể tăng gấp đôi."
Lương công công liền thích câu trả lời thẳng thắn và đơn giản của Liễu Phán/Đức Thụy phu nhân chờ một lát, nô tài đi vào thông báo.
"Làm phiền Lương công công rồi." Liễu Phán Nhi cảm tạ, hơi hơi khom người.
Liễu Phán Nhi cười,"Thần phụ không có gì báo đáp, sau này chỉ có thể trồng thêm nhiều loại lương thực hoặc các loại cây trông khác để cải thiện đời sống sinh hoạt cho nhân dân, báo đáp bệ hạ và hoàng hậu."
Lương công công đi vào, cung kính hành lễ;Bệ hạ, Đức Thụy phu nhân đang chờ ở bên ngoài."
Tâm trạng của Chu Bình đế rất tốt,"Đúng vậy, không thấy con thỏ thì không thả đại bàng*, có kinh nghiệm thành công, thì không ai có thể phản bác được."
*Không nhìn thấy lợi ích thì không hành động.
Triệu Hoàng Hậu cười cười, trong mắt lộ vẻ khen ngợi,"Guồng nước được đầu tư chế tạo một lần, lại có thể sử dụng được rất nhiêu năm. Một cỗ guồng nước có thể tưới tiêu cho hàng trăm mẫu đất, thực sự rất có lợi. Chờ đến khi thu hoạch được sản lượng ngô ở Tây Bắc, triều thân chắc hẳn đều ngậm miệng lại, bệ hạ cũng có thể đầu tư thêm nhiều tiền hơn để chế tạo guồng nước. Có rất nhiều người dân Trung Nguyên đã di cư đến đó, cùng với binh linh ở tiền tuyến, Tây Bắc giờ rất ổn định."
Chu Bình đế gật đầu, hắn ta cũng rất tò mò Liễu Phán Nhi là cái dạng người thế nào, xem ra Cố ái khanh của hắn cũng rất chiều chuộng Đức Thụy phu nhân Liễu Phán Nhi, Mau mau cho mời Đức Thụy phu nhân."
"Vâng, thưa bệ hạ." Lương Bảo chào hỏi, rồi cung kính lui về phía sau.
Liễu Phán Nhi đi phía sau Lương Bảo, hơi cúi đầu.
"Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương, Đức Thụy phu nhân tới rồi." Lương công công hơi khom lưng, giọng điệu cung kính.
Liễu Phán Nhi dựa theo lễ nghi mà Tê phu nhân dạy nàng, cung kính hành lễ, động tác giống như nước chảy mây trôi, uyển chuyển tao nhã,"Mệnh phụ Liễu Phán Nhi thỉnh an bệ hạ, hoàng Hậu nương nương."
Chu Bình đế nhìn Liễu Phán Nhi chậm rãi bước vào, dáng người thon thả cao gây. Tuy rằng làn da không phải quá trắng, nhưng trơn bóng mịn màng, cặp mắt kia vừa to vừa sáng ngời.
Hào phóng Tự nhiên, khí chất bất phàm.
Nàng cũng không bởi vì là lần đầu tiên tiến cung, mà sợ động sợ tây, thấp thỏm bất an.
Nịnh nọt cho tốt, hiệu quả sẽ tuyệt vời!
"Mệnh phụ chỉ là phận liễu yếu đào tơ, không đảm đương nổi lời khen ngợi của Hoàng Hậu nương nương." Liễu Phán Nhi tươi cười bình tĩnh, không kiêu ngạo, càng không xu nịnh.
Liễu Phán Nhi âm thanh trong trẻo, đối đáp bình tĩnh,"Tục ngữ có câu nói: ngựa chạy ngàn dặm thường có, mà Bá Nhạc lại không. Ngựa chạy được ngàn dặm có chạy trốn nhanh đến đâu, nếu không gặp được người yêu tài và có hiểu biết, thì cũng vô dụng. Bệ hạ anh mình, rất mực khiêm tốn, chiêu nạp hiên thần, trọng dụng quan lại võ tướng có năng lực. Như vậy thì mệnh phụ và phu quân mới có đất để dụng võ, mới có cơ hội được thể hiện tài năng."
Chu Bình đế lấy lại tỉnh tảo, lần đầu tiên thấy được một nữ tử có phong cách như Liễu Phán Nhi, cười nói: "Đức Thụy phu nhân đức hạnh cao thượng, gia trị sản xuất cao, mang lại lợi ích cho ngàn năm. Lý ái khanh, văn võ song toàn, mưu lược có một không hai, lại nhiêu lân lập được công trạng to lớn, là phụ tá đắc lực của trẫm. Trẫm vấn luôn ghi nhớ kỹ công lao của các ngươi, cuối năm nay dự định sẽ ban thưởng hậu ĩnh cho phu thê nhà hai người." Ở trong lòng Liễu Phán Nhi, nàng cùng với hoàng hậu, và bệ hạ có thân phận địa vị không giống nhau, nhưng làm người về căn bản lại tương đồng, ai cũng không cao quý hơn so với người khác!
Lúc Liễu Phán Nhi nêu bật tài năng của phu thê nàng, cũng không quên đánh giá cao, khen ngợi đại lạnh đạo một chút. Có công cao thì cũng không thể độc chiếm một mình, chia cho lãnh đạo. lãnh đạo mới có thể khắc ghi ngươi vào trong lòng.
Triệu Hoàng Hậu thấy hoàng đế nhìn đến ngẩn ngơ, khẽ cười nói: "Đức Thụy phu nhân đứng lên đi, trước đây bổn cung đã biết Đức Thụy phu nhân là người có phẩm hạnh cao thượng, hơn nữa ngoại hình cũng xinh đẹp, hôm nay gặp mặt, càng có ấn tượng sâu sắc hơn."
Lương công công đích thân tiễn Liễu Phán Nhi đến cửa cung, thấp giọng căn dặn,"Đức Thụy phu nhân nếu như gặp phải chuyện gì khó xử, thì cứ gửi tin đến nhà riêng của ta ở ngoài cung, nô tài sẽ biết được."
Triệu Hoàng Hậu dịu dàng đoan trang, đầu óc nhạy bén. Nàng ấy phát hiện Liễu Phán Nhi so với các mệnh phụ khác không giống nhau, làm nàng ấy rất tò mò, ban ghế ngồi cho Liễu Phán Nhi.
Sau khi trò chuyện khoảng một canh giờ, Liễu Phán Nhi cầm theo chiếu chỉ phong thưởng mà cáo lui.
Nghe được lời này, tâm tình Chu Bình đế rất tốt, tiếng cười sang sảng, Hay cho một câu ngựa đi ngàn dặm thường có, mà Bá Nhạc thì không. Đức Thụy phu nhân nhận thức rất chính xác, trẫm cực kì vui mừng."
"Đa tạ Lương công công." Liễu Phán Nhi cảm ơn, rồi lên xe ngựa quay về Tề gia.
Ngôi trong xe ngựa, chỉ có một nha hoàn ở bên trong, Liễu Phán Nhi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù bên trong nàng cố biểu hiện ra vẻ thản nhiên bình tĩnh, nhưng mỗi câu nói ra, đều phải suy tính cẩn thận trước, cũng rất mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT