"Hơn nữa, công đạo người hầu, nói một cách kín đáo thì Hầu phủ tốt với bọn họ, cũng nói vê những khó khăn của phụ thân ta, làm cho trong lòng các nàng có Kim Lăng hầu phủ, có phụ thân thân sinh ta đây." Kim Lăng hầu giải thích thời gian này rất bận rộn, đến nỗi lơ là việc giáo dục hai nữ nhi, điều đó thật sự sai lâm.
"Vâng, Hầu gia." Vương ma ma đồng ý, lập tức trở lại hậu viện.
Sau một số cuộc thẩm vấn và hỏi ý tứ của Nhị tiểu thư, sau đó xử phạt một ít hạ nhân.
Toàn bộ người hầu của Kim Lăng hầu phủ đều biết mặc dù Vương thị bị hưu bỏ nhưng Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư vẫn được Hầu gia yêu thích, cũng không dám bỏ mặc các nàng nữa.
Lý Dung và Liễu Phán Nhi đã giúp đỡ Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. Không phải các nàng thiện lương mà các nàng không muốn nuôi dưỡng ra hai kè thù có tâm lý biến thái mà thôi. Oan gia nên giải không nên kết, hận thù không cần thiết phải truyền từ đời này sang đời khác.
Ngày hôm sau, hòa thượng được Kim Lăng hầu phủ mời đến bắt đầu làm pháp sự, Lý Dung đích thân tế điện mẫu thân thân sinh. Mặc dù con bé rất mơ hồ về diện mạo của mẫu thân nhưng con bé biết Tề thị mẫu thân thân sinh đã bén rễ trong lòng con bé.
Trong bảy ngày, đạo tràng thủy bộ vừa trang trọng lại vừa long trọng.
Sau khi kết thúc, cũng đã đến lúc Liễu Phán Nhi và Lý Dung lên đường.
Lý Dung cười cười, có chút đắc ý nói: "Đó là trấn nhỏ được Bệ hạ thân phong, cũng là nơi chúng ta chạy nạn đặt chân đến. Nơi đây từng là đất hoang, không ai khai phá. Nương ta dẫn dắt thôn dân khai hoang đất hoang trông trọt mới xây dựng thành trấn nhỏ. Tuy không lớn nhưng rất ấm cúng."
Kim Lăng hầu cũng có ý này, thấy đại nữ nhi phải đi rồi, hơn nữa sau đó còn sẽ đi kinh thành. Đối mặt với khuôn mặt đen xì của Tề đại nhân, Kim Lăng hầu thu dọn tất cả tiền bạc của mình, mặt dày mày dạn lên xe ngựa của Kim Lăng hầu phụ, đi cùng Tê phu nhân và Đức Thụy phu nhân.
Thôi Dương huyện cách Kim Lăng cũng không xa, chỉ mất ba ngày để đến nơi. Mặc dù trời chưa tối, Trấn Cát Tường cách huyện thành tám mươi dặm cho nên nghỉ lại một đêm ở Thôi Dương huyện.
Trong bữa ăn, mọi người cũng vui vẻ lắng nghe Kim Lăng hầu nói chuyện. Tê gia mang theo rất nhiều thị vệ và nha hoàn, bà tử, Kim Lăng hầu cũng mang theo không ít, cho nên không quấy râầy lẫn nhau. Thời trẻ Kim Lăng hầu đã đi khắp nơi, đi qua rất nhiều nơi. Mỗi một chỗ đến đều có thể kể một câu chuyện.
Trong bữa tối, Tê Thục Viện lộ ra vẻ hiếu kỳ: "Biểu muội A Dung, ta vẫn nghe muội nói về Trấn Cát Tường, ta rất tò mò. Khi ngày mai đến đó, ta nhất định sẽ xem kỹ."
Tê phu nhân, Tê Thục Viện và đệ đệ mang theo người hầu cùng nhau lên đường. Quay trở lại Thôi Dương huyện trước, sau đó đi kinh thành.
"Nơi đó là nông thôn, các ngươi không ghét bỏ là được rồi." Lý Dung cười giải thích, trong lòng Lý Dung, đó là nơi tốt nhất, nhưng không thể che giấu đó chỉ là một thị trấn tương đối đẹp mà thôi.
Lý Dung gật đầu: "Đương nhiên, ta có thể dẫn tỷ đến xưởng nhuộm vải nhà ta. Đúng rồi, ruộng nhà ta trồng rất nhiều dưa hấu và dưa gang, chắc chín rồi, ăn được rồi, đúng rồi, ở đó cũng có dưa lạnh."
Tê Thục Viện lộ ra vẻ chờ đợi: "Ta hận không thể quá đó ngay bây giờ đây!"
"Ta trước nghe muội nói qua nước cối xay bột và ép dầu rất tò mò, ngày mai muội dẫn ta đi xem một chút được không?" Trên mặt Tê Thục Viện lộ ra vẻ tò mò hỏi.
"Ta không chán ghét, ta đảm bảo không chán ghét." Tê Thục Viện vội vàng hứa hẹn, trước kia mùa hè ta tới thôn trang chơi, có chút hoang dã, làm sao có thể ghét được chứ?
Nàng ấy đặc biệt tò mò, một trấn có thể được Bệ hạ tự mình đặt tên sẽ có phong thái như thế nào?
Tê phu nhân và Kim Lăng hầu cũng như vậy, nhưng lòng hiếu kỳ của bọn họ đều giấu kín trong lòng, không nói ra miệng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng đơn giản, các nàng lên đường đến trấn Cát Tường.
Tối hôm qua Hoắc Thành Đạt đã phái người cưỡi ngựa ra khỏi thành, về trấn Cát Tường trước. Sắp xếp chỗ ở cho nhóm người.
Dù sao, trấn Cát Tường có rất ít người ngoài tới lui, vì vậy chỉ có một khách điếm, căn bản không thể chứa nhiều người như vậy. Ba mẹ con Tề phu nhân và hai nha hoàn ở trong nhà, còn Kim Lăng hầu và những người khác được sắp xếp trong một phòng mới xây.
Vì là mùa hè nên không cần nhiều chăn đệm, chỉ cần dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, có màn và chiếu là được rồi.
Sau khi Lưu thị biết chuyện, nàng ấy đã dẫn người đến thu xếp suốt đêm.
Không chỉ vậy, bây giờ lại đúng thời điểm thu hoạch lúa. Do gieo giống sớm nên vụ thu hoạch lúa ở trấn Cát Tường sớm hơn thường lệ gần hai mươi ngày.
Tất cả mọi người trong thôn đều bận rộn đi gặt lúa. Lưu đại nhân ở huyện thành đã sớm cử người đến đây trông coi, còn tính toán vụ lúa hai vụ đầu tiên mỗi mẫu sẽ thu được bao nhiêu cân.
Mặc dù Liễu Phán Nhi đã đi xa chưa đầy một tháng, nhưng Lưu thị và bọn nhỏ đã nhớ Liễu Phán Nhi, nữ nhi và chất nữ từ lâu.
Lý Đại Sơn dự đoán sản lượng năm nay sẽ cao hơn năm ngoái, còn chỉ là một vụ duy nhất, nếu trông vụ khác nữa thì cho dù số lượng thấp hơn vụ đầu nhưng vẫn sẽ rất đáng kể.
"Ừ, đúng vậy." Lý Tiểu Bảo cười nói: "Dì Tiểu Hoa, chúng con đi ngủ đây, người cũng vất vả rồi, nên đi ngủ sớm đi."
Lưu thị tự mình kiểm tra trong phòng, sau khi trở lại thấy hai huynh đệ còn chưa ngủ, lập tức gõ cửa: "Mau đi ngủ đi, ngày mai không phải còn đi đón mẫu thân các ngươi sao?"
Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo rất vui khi biết mẫu thân và tỷ tỷ muội muội đã trở vê.
Lưu thị đống ý: "Được rồi."
Lúa trĩu bông, lúa phát triển tốt hơn năm ngoái, vì gieo giống cấy mạ nên lúa được xếp thành hàng, dùng liềm gặt dễ dàng hơn, đồng thời do khoảng cách giữa lúa cũng đủ, ít bị sâu bệnh và phát triển chắc hơn.
Ngoài ra, Lưu thị cũng nói với thôn trưởng Lý là phu nhân Kim Lăng tri phủ và Kim Lăng hầu đang đến thôn Cát Tường, trấn Cát Tường, và yêu cầu bọn họ dọn dẹp mọi nơi, để không làm bẩn mà mất mặt.
Ngày mai khi Liễu Phán Nhi trở về, Lưu thị ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Khắp nơi trong nhà, bởi vì Liễu Phán Nhi trở về mà trở nên vui vẻ.
Luôn cảm thấy Liễu Phán Nhi không ở nhà thì trong lòng trống rỗng, như thể không có người tâm phúc.
Trong khi thôn trưởng Lý đang la hét, ông nhìn thấy mấy cậu nhóc đôi mắt ngái ngủ chạy ra khỏi nhà, cặp m.ô.n.g trần trụi đi tiểu bên vệ đường.
Lúc này vừa nghe thấy phu nhân Kim Lăng tri phủ và Kim Lăng hầu sẽ đến, lại còn lợi hại hơn.
Vốn mọi người định ra đồng gặt lúa, nhưng mới sáng sớm đã bị thôn trưởng Lý ngăn lại, họ dọn dẹp nhà cửa và hai bên đường sạch sẽ.
Thôn trưởng Lý bình thường rất sĩ diện, khi có khách quý từ bên ngoài đến lại càng sĩ diện.
Thôn trưởng Lý nhìn thấy, tức giận bẻ một nhánh liễu nhỏ bên cây, dùng sức đánh mạnh xuống đất dọa lũ nhóc.
Cho nên bây giờ lúa được thu hoạch sớm hơn hai mươi ngày so với kế hoạch, những người khác trong thôn ghen tị, hối hận vì lúc trước bọn họ đã không thử phương pháp gieo trông mới cùng Liễu Phán Nhi.
Sáng sớm, toàn bộ thôn Cát Tường đã vô cùng náo nhiệt, gà gáy chó sủa, rất náo nhiệt.
Những tiểu tử da trắng này nghe thấy tiếng liêu đánh mạnh xuống đất, từng người một cười ha hả chạy đi.
Thôn trưởng Lý cười mắng: "Trong nhà có nhà xí mà còn đi tiểu lung tung, một đám không có quy tắc! Không biết cái gì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài là có ý gì sao? Đất đai càng màu mỡ thì càng sản xuất được nhiều lương thực!"
Vì thôn trưởng Lý, Liễu Phán Nhi và một số gia đình trong thôn đều gieo giống ươm mạ, cấy lúa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT