"Đó là tất nhiên, muốn ăn cũng không thể ăn qua loa đại khái. Thật ra cũng không ăn nhiều lắm, hai ba ngày ăn một lần." Lý phu nhân cười nói: "Đức Thụy phu nhân nếu như không được ăn, cũng không cần phải ngưỡng mộ ta như thế, tí nữa ta sẽ sai người đem mấy nguyên liệu qua cho ngươi về nhà hầm, để làm một nồi Phật khiêu tường tốt nhất."

Những người khác nghe Lý phu nhân nói vậy, có cúi đầu cười trộm, có người nghẹn cười, cũng có người cảm thấy Lý phu nhân làm như vậy không đúng. Trước mặt mọi người lại khinh thường, chế nhiễu người khác, rốt cuộc trông thật kém cỏi.

Liễu Phán Nhi cười, ánh mắt nhìn về phía Lý phu nhân, tràn ngập ý cười: "Lý gia cứ cách hai ba ngày lại ăn Phật khiêu tường, tạm thời cứ cho là ba ngày ăn một lần đi, một năm hết 360 ngày, một năm ăn hơn 120 lân. Phật khiêu tường của Lý gia lại ngon hơn so với Phật khiêu tường trong yến hội, nói vậy cũng phải được 150 lượng bạc."

"Nếu như tính như vậy, Lý gia cho dù một năm chỉ ăn một món Phật khiêu tường, cũng phải tiêu hết một vạn tám ngàn lượng bạc. Nhưng Lý gia là một đại môn đại hộ, tất nhiên sẽ không chỉ ăn mãi một món, vậy quanh năm suốt tháng chỉ dùng bữa thôi cũng phải tốn vài vạn lượng bạc. Hơn nữa còn có quần áo ra ngoài, nhân tình qua lại. Vậy thì một năm nếu không có mười vạn lượng bạc duy trì thì không thể sống nổi qua ngày được."

"Phu quân ta là quan tứ phẩm, quanh năm suốt tháng hy sinh quên tử, bổng lộc được ban thưởng, cộng lại cũng chỉ có mấy ngàn lượng. Lý đại nhân là quan viên nhị phẩm, bổng lộc tất nhiên là rất cao, có thể chống đỡ được phí tổn lớn như vậy, thật quá làm cho người khác hâm mộ. Lần sau khi viết thư cho phu quân, ta phải bảo phu quân cân nỗ lực nhiêu hơn nữa, để sớm ngày thăng lên làm quan nhị phẩm. Đến lúc đó, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận được bệ hạ phát bổng lộc cao, mỗi ngày đều ăn Phật khiêu tường.”

Mọi người nghe được lời này, đều sửng sốt.

Đừng nói là quan nhị phẩm, cho dù là quan nhất phẩm, bổng lộc cũng không tới mức mười vạn lượng bạc được!

Nhưng nếu vậy thì chỉ có thể ngâm nhận thêm tiền một cách kín đáo.

Liễu Phán Nhi nghe được lời này, lại cười: "Ai da, vậy thì ta phải thay phu quân ta ngưỡng mộ Lý đại nhân mới được, cưới được quý nữ thế gia đúng thật là tốt, có thể tùy ý tiêu xài của hồi môn của thê tử để xã giao bên ngoài, lại còn nuôi hài tử và tiểu thiếp. Lý phu nhân quả nhiên làm người ta kính nể, vô cùng rộng lượng, bằng lòng dùng của hôi môn của mình nuôi bảy tám thứ tử thứ nữ trong nhà."

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý phu nhân.

"Đức Thụy phu nhân xuất thân từ nhà nông, có nhiều điều còn không biết. Bổng lộc làm quan đúng thật là không nhiều lắm, nhưng ta xuất thân từ thế gia đại tộc, lại là đích nữ trong nhà, năm đó khi xuất giá, cũng là thập lý hồng trang*, của hồi môn phong phú, nhiêu đó cũng đủ cho toàn bộ trên dưới Lý gia ta cơm no áo ấm."

Lý phu nhân hơi chột dạ, nhưng rất nhanh lại nghĩ tới, của hồi môn của bà ta rất phong phú, không phải thứ mà nữ nhân xuất thân từ nhà nông như Liễu Phán Nhi có thể so sánh được.

Lý phu nhân đương nhiên cũng nghe ra Liễu Phán Nhi trong nói bóng gió phu quân nhà bà ta tham ô, nếu không thì mười vạn lượng bạc từ đâu ra?

(*Thập lý hồng trang: khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm)

Ba năm làm tri phủ, hưởng mười vạn bạch ngân, lại là tổng đốc nhị phẩm, hơn nữa sống ở nơi giàu có và đông đúc như Giang Nam này, một năm không thể chỉ có mỗi mười vạn lượng bạc được.

Một câu này, quả thực chọc thẳng vào phổi của Lý phu nhân.

Sau ngày hôm nay, danh tiếng tiêu tiền tiêu bạc của thê tử để đi ngoài ăn cơm của Lý đại nhân sẽ bị truyền ra ngoài. Nếu như không thừa nhận chuyện đó, thì số bạc đó chỉ có thể là tham ô nhận hối lộ.

Hơn nữa, trên thực tế, đúng là như vậy.

Lý đại nhân tuy tham ô, nhưng chỉ tiêu mười mấy vạn lượng bạc cũng không đủ cho cả nhà hằng năm. Hằng năm quả thật là Lý phu nhân phải lấy tiền lời từ của hồi môn bà ta bù vào bảy tám vạn lượng bạc.

Nếu bạc được tiêu cho Lý đại nhân, Lý phu nhân cùng con bọn họ, thì không vấn đề gì, nhưng chủ yếu là trong nhà còn có tám thứ tử thứ nữ, thêm sáu thị thiếp, còn có rất nhiều thông phòng không có danh phận.

Lý phu nhân n.g.ự.c như bị gai đâm, muốn tức giận, nhưng nếu thẹn quá thành giận ở đây, sẽ chỉ trở thành trò cười cho bọn họ.

Không thể phát giận, trong lòng bà ta tức nghẹn đến mức khó chịu.

Lý phu nhân híp mắt nhìn về phía Liễu Phán Nhị, trong lòng nén tức giận xuống: "Đức Thụy phu nhân, ngươi nhanh mồm dẻo miệng như vậy, miệng lưỡi lợi hại, không sợ sẽ đắc tội với người khác sao? Không sợ sẽ mang đến phiên phức cho phu quân ngươi, ảnh hưởng đến con đường làm quan của phu quân sao?”

Liễu Phán Nhi cười, vẻ mặt bình tĩnh: "Người khác nói ta, ta có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, xem như nói hươu nói vượn không để ý tới, nhưng nếu người khác nói con ta thì không thể bỏ qua. Hơn nữa, ta cùng phu quân ta cùng nỗ lực phấn đấu, là hy vọng có thể sống có tôn nghiêm. Nếu như không thể bảo vệ được con mình, nếu như không có tôn nghiêm, vậy thì làm quan có ích gì?”

Ngay lúc không khí xấu hổ, Tê phu nhân muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe được một âm thanh lanh lảnh truyền đến: "Lương công công đến!"

Vừa nãy cho dù Lý phu nhân có nhìn trúng khuê nữ mà Kim Lăng Hầu mới nhận đi chăng nữa, cũng không thể nói vậy trước mặt mọi người, cả con ch.ó quãy đuôi đi theo bà ta cũng không nên dùng Lý Dung để nịnh nọt Lý phu nhân.

Bà ta biết Kim Lăng Hầu phủ sẽ không có người dám phản bác, Tê Tam phu nhân Lan Lăng Hầu phủ cũng là nữ thế gia, gặp được chuyện như vậy, sẽ cố gắng nói sang chuyện khác, không trực tiếp đáp trả. Hơn nữa Lý Dung lớn lên xinh đẹp, tất cả điều kiện đều đáp ứng yêu cầu của Lý phu nhân.

Lý phu nhân trong lòng dù kinh thường Kim Lăng Hầu phủ, nhưng lại muốn tìm cho nhi tử mình một người nữ tử có thân phận cao quý, có trợ lực phía sau, vừa có thể dễ dàng chèn ép gây khó dễ.

Nhưng bà ấy cũng không nghĩ rằng một nữ nhân làm nông như Liễu Phán Nhị, lại có thể liều lĩnh dám chống đối lại bà ta.

Mọi người lại một lần bị lời nói Liễu Phán Nhi nói làm cho kinh ngạc, nàng cho dù xuất thân là nữ nhân nhà nông thì có sao chứ? Phẩm chất rất tốt, kiên định, lời nói cứng rắn, rất có đạo lý!

Mọi người nghe vậy, không dám tin là Lý Nam lại xưng hô bá phụ với Lương công công, vậy thì quan hệ của họ nhất định là rất tốt.

Bây giờ Lương công công xuất hiện ở Kim Lăng Hầu phủ, chính là Lương Bảo công công.

Lý Nam nghe được lời này, cười khẽ nói: "Lương bá bá tới rồi!"

Gần đây bệ hạ phái Lương công công tới Giang Nam tuyên đọc thánh chỉ, phải đi qua Kim Lăng trước, mấy phu nhân quan gia này ít nhiều đều biết được tin tức này từ phía phu quân của mình.

Những vị phu nhân đang ngồi, không ai dám coi thường.

Lương Bảo tuy rằng là nội thị, nhưng từ nhỏ đã đi theo bên cạnh bệ hạ, hầu hạ bệ hạ, còn xả thân ngăn chặn mấy lần bệ hạ bị hãm hại. Hơn nữa, Lương Bảo cũng rất có tài, thường xuyên ra cung thay bệ hạ xử lý một số chuyện quan trọng, là người bệ hạ tín nhiệm nhất. Bệ hạ sau lúc đăng cơ, đã phong thưởng tước vị cho Lương Bảo, hơn nữa còn là tước vị Hầu tước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play