Vương thị vốn dĩ còn đang giả bộ bất tỉnh, nhưng khi nhìn thấy đám người hầu hung hăng dữ tợn mà Tạ quản gia dẫn theo thì vội vàng tỉnh lại.
"Các ngươi đang làm gì vậy? Cút ra ngoài cho ta!" Vương thị quát lớn, giận muốn điên người.
Tạ quản gia trả lời: "Vương phu nhân, hiện tại ngài đã không phải là phu nhân Kim Lăng Hầu nữa rồi. Đây là hưu thư, Hầu gia ra lệnh, mời phu nhân mau chóng thu dọn hành lý và của hồi môn mang về Đồng Lăng Vương gial"
Vương thị không dám tin, nhìn bức hưu thư trong tay Tạ quản gia, sắc mặt dữ tợn, khàn giọng nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Ta là phu nhân Kim Lăng Hầu, Tạ Doãn không dám bỏ tai"
Đúng lúc này, Kim Lăng Hầu Tạ Doãn đi đến: "Đây là hưu thư do chính tay ta viết, đã từng có quan hệ phu thê, ta cũng khuyên ngươi thành thật quay về đi. Ta đã sai người gửi hưu thư và lời khai liên quan đến cho phụ thân ngươi ở kinh thành, chỉ cần là Đồng Lăng Vương gia còn cần thể diện, thì tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì với chuyện này."
Vương thị nghe những lời này, vô cùng tức giận: “Tạ Doãn, ngươi xứng với ta sao? Ta là đích nữ nhà Vương gia, gả cho một người nam nhân có tức phụ đã c.h.ế.t như ngươi. Ngươi không những không đối xử tốt với ta, nữ nhân bên người ngươi lại càng nhiều đến hoa cả mắt. Trước kia ngươi nói chỉ thích một mình ta, đều là giả, đều là lừa ta!"
Sau khi Kim Lăng Hầu Tạ Doãn nghe những lời lên án của Vương thị, cảm thấy rất oan ức: "Lúc ta theo đuổi ngươi, ta cũng đã nói, ta trời sinh tính phong lưu, thích mỹ nhân, nhưng mà ngay lúc đó đúng thật là ta chỉ thích một mình ngươi. Sau này lại không phải lúc đó, đương nhiên là ta còn sẽ thích mỹ nhân khác. Ngươi cũng không phải là không biết hậu trạch của ta nhiều thê thiếp nữ hầu. Ngươi hết lần này đến lần khác hãm hại họ, còn g.i.ế.c c.h.ế.t các con của ta."
"Cho dù ngươi có xinh đẹp thì thế nào? Tâm địa rắn rết, xấu xa, nhờ ngươi và đến bây giờ ta vẫn chưa có nhi tử, chứng cứ rõ ràng đây này. Hơn nữa, nữ nhi A Dung của ta, cũng là bị ngươi hãm hại nên mới mất tích. Ngươi làm nhiều chuyện sai trái như vậy, đã không biết hối cải, còn nói ta bạc tình, đúng là nói ngược."
Tê gia trăm phương ngàn kế, cũng chỉ vì ngày này. Tiểu tiện nhân A Dung kia vừa mới tìm vê được một ngày, đã ép bà ta không còn đường để đi.
Kim Lăng Hầu rất hiểu rõ bản thân, nhún vai, sau đó gật đầu: "Nếu như vậy có thể làm trong lòng thoải mái hơn thì ngươi cứ tạm thời cứ nghĩ vậy đi. Ta ta giữ lại một mạng của ngươi, cũng là vì ngươi ta sinh cho ta hai khuê nữ."
Kim Lăng Hầu Tạ Doãn thở dài một tiếng, lắc đầu: "Ta có bị báo ứng hay không, hiện tại ta còn không biết, nhưng báo ứng của ngươi đã tới. A Dung khi đó mới lớn, hơn nữa vẫn là khuê nữ, có thể ngăn cản ngươi được sao? Vậy mà ngươi lại có thể dùng thủ đoạn độc ác như vậy với A Dung. Hiện tại A Dung phúc lớn mạng lớn, có thể bình an trở về, âm mưu và kế của ngươi không thể che giấu được nữa. Thành thật quay về đi, Tạ gia không thể chứa ngươi."
Vương thị hết khóc rồi cười, thống khổ bất kham: "Báo ứng, Tạ Doãn ngươi sẽ gặp báo ứng."
Cho dù ông ta không thừa nhận, người khác cũng cho rằng là như vậy, Kim Lăng Hầu cũng không muốn phản bác.
Lúc này, Vương thị mới dân ý thức được, bà ta xong rồi.
Lúc này Vương thị căm hận nhìn về phía Kim Lăng Hầu Tạ Doãn, lạnh lùng nói: "Ngươi cảm thấy tìm được khuê nữ, có thể hòa giải với Tê gia, cho nên không sợ Vương gia nhà ta? Có đúng vậy không?
Vương thị quỳ trên mặt đất, dập đầu với Tạ Doãn, không muốn rời đi: "Phu quân, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, xem mặt mũi của hai khuê nữ, phu quân tạm tha ta lân này."
Tạ Doãn cũng không quay đầu lại: "Tha cho ngươi, như vậy không phải là làm A Dung thất vọng sao? Như vậy không phải là làm cho những đứa trẻ còn chưa chào đời kia thất vọng sao? Hai đứa khuê nữ mà ngươi sinh ra, sẽ chỉ bị ngươi liên lụy vì có nương như ngươi. Nếu ngươi không ngoan ngoãn quay vê, đến khi công bố mọi chuyện, cuối cùng ngươi chỉ có một con đường chết, ngay cả xuất gia cũng không được.
"Hai đứa khuê nữ của ngươi cũng sẽ vì sự độc ác của người mà mất hết danh tiếng. Ngươi hẳn là biết, Kim Lăng Hầu phủ chỉ là cái vỏ rỗng, ngoại trừ tiền bạc ra, không có bất kỳ quyền thế gì. Không có danh tiếng tốt, không có của hồi môn dày dặn, ta lại không phải quan lớn, sau này sẽ không tìm cũng không thấy một nhà chồng tốt. Chính ngươi suy xét đi, cân phải làm gì, tùy ngươi."
Vương thị khóc lóc thảm thiết, hối hận không thôi, mấy năm nay bà ta tranh giành rốt cuộc là vì cái gì? Nam nhân này căn bản không đáng chút nào!
Khuê nữ nhà Vương thị không hầu hai chồng.
Vương thị khổ sở, nghĩ đến sau khi về nhà mẹ đẻ, bà ta chỉ còn đường là đi xuất gia, người nhà tuyệt đối sẽ không cho phép bà ta tái giá.
Nghĩ vậy, Vương thị nghẹn ngào: "Hầu gia, việc đã đến nước này, tâm ý ngươi đã quyết. Cho dù ta có cầu xin như thế nào, ngươi cũng sẽ không đồng ý. Một khi đã như vậy, ta sẽ nghe theo sắp xếp của Hầu gia, nhận hưu thư, quay về Đồng Lăng. Nhưng mà của hồi môn của ta, ta không muốn mang về, ta muốn để lại cho hai khuê nữ làm của hồi môn. Hầu gia có thể đồng ý với ta, sẽ dùng những thứ trên cho hai khuê nữ của ta được không?"
Kim Lăng Hầu nghe Vương thị nói như vậy, trong lòng thở dài, cho dù phụ nữ độc ác đến đâu, cũng đêu mềm lòng trước hài tử, vì thế gật đầu: "Được, ta hứa với người điêu này. Kim Lăng Hầu phủ còn chưa đến nỗi phải tham ô của hồi môn của ngươi, đến lúc đó chia thành hai phần, ta lại dựa theo tiêu chuẩn của Hầu phủ tăng thêm cho hai đứa để làm của hồi môn."
Vương thị thấy Kim Lăng Hầu đồng ý rồi, bà ta không biết nói gì nữa, cứ thế mà khóc.
Liễu Phán Nhi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lý Dung: “A Dung, con có thể thoải mái được rồi. Ta không nghĩ tới Vương thị còn làm nhiều chuyện ác như vậy. Trong mấy năm nay, có bảy tám thê thiếp mang thai, nhưng không ai có thể sinh đứa trẻ nào ra. Giải quyết bà ta, ta mới yên tâm. Nếu không, ta cũng không dám kêu con trở về Kim Lăng Hầu phủ."
Kim Lăng Hầu Tạ Doãn cũng ra lệnh canh giữ nghiêm ngặt hai khuê nữ, không cho hai nàng ta gặp mặt Vương thị, để tránh Vương thị gây chuyện thị phi, gây bất hòa trước mặt hài tử.
Sau khi Tề tri phủ vê đến nhà, ông ấy lập tức đến thư phòng, viết xuống toàn bộ sự việc có liên, sau đó phái người nhanh chóng cưỡi ngựa đưa đến kinh thành, kể lại toàn bộ sự việc.
Tê gia lúc này.
Cho dù là vậy, nhị tiểu thư và tam tiểu thư của Kim Lăng Hầu phủ vẫn biết được mẫu thân mình bị đuổi đi là bởi vì đại tỷ mất tích đã trở về. Các nàng ta không nghĩ tới những chuyện sai trái Vương thị đã làm, mà đổ tất cả thù hận lên trên người Lý Dung - một người trước đây chưa từng gặp mặt.
Giải quyết Vương thị, báo thù xong, ai nấy trong Tề gia đều rất vui mừng.
Tạ quản gia và nương tử kiểm kê tất cả đồ vật của Vương thị, tách ra khỏi đồ vật của Kim Lăng Hầu, cất hết toàn bộ để sau này dùng làm của hồi môn cho hai khuê nữ của Vương thi.
Lý Dung cũng nghĩ lại mà sợ, trong lòng sợ hãi: "Mẫu thân, trước kia thường xuyên nghe người ta nói, phú hộ thường có nhiều hành động xấu xa thủ đoạn, con cũng nghe qua, nhưng không để trong lòng. Bây giờ, sau khi tự mình trải qua, mới biết đó là sự thật."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT