Hiện tại ba nhi tử của ông ấy và tôn tử đã trở lại, lại có nhiều lao động nam hơn.
Lý Nguyên gia nghe thấy lời này, không dám tin tưởng: "Cha, thật vậy sao?"
Thôn trưởng Lý hưng phấn nói, tràn ngập hy vọng với tương lai: "Đương nhiên là thật rồi, ta và Đại Tráng, mới vừa đi xem trở vê, hơn nữa ngày hôm qua tẩu tử Nguyên Thanh gia của các con cũng vừa hay nhìn thấy viên đá lớn rơi từ trên trời xuống, tận mắt nhìn thấy đấy.
Những cục đá đó đập c.h.ế.t hơn mười thổ phỉ, còn có mấy người không bị đập trúng. Chẳng qua tẩu tử Nguyên Thanh gia con ném mười mấy cục đất cứng, mấy thổ phỉ còn lại kia đau đến tè ra quân chạy trốn."
Vốn cho rằng ở lại chỉ có con đường chết, nhưng hiện tại bọn họ có ông trời hỗ trợ, lại còn có "vũ khí" lợi hại như vậy, đương nhiên không thể ngồi chờ chất.
Lý Nguyên gia cũng rất vui mừng: "Cha, ta cũng đi xem, nếu có thể chúng ta sắp xếp người cùng nhau chống cự."
Ba huynh đệ đều cực kỳ hưng phấn, nói xong đều chạy tới nhìn.
Liễu Phán Nhi dường như cả đêm không ngủ, lúc này sau khi đã không có nguy hiểm gì nữa, nàng ăn chút gì đó, nằm ở trên chiếu ngủ khò khò.
Nàng cẩn thận xem xét rương trên giá, một cái rương trên giá vậy mà lại là sách giáo khoa tiểu học và cấp hai.
Lý Đại Bảo và Lý Dung, Lý Lệ phụ trách làm việc nhà, Lý Phương chăm sóc mẫu thân Lưu thị nghỉ ngơi. Đêm qua, Lưu thị dường như cũng không được ngủ, cực kỳ mỏi mệt.
Đêm qua, hành động của nàng trực tiếp đập c.h.ế.t những thổ phỉ thương thiên hại lí đó, chừng bảy tám chục người, cứu tính mạng mấy trăm bá tánh chạy nạn.
Nàng cũng không mở to mắt, mà lặng lẽ ấn điểm đỏ trên cổ tay, trong đầu có thể nhìn thấy kho hàng không gian lại lớn hơn, lúc này lại nhiều thêm hai cái kệ để hàng.
Ngủ một giấc đến buổi chiều, Liễu Phán Nhi đói bụng mới tỉnh dậy.
Liễu Phán Nhi vui sướng, hơn nữa suy đoán trong nội tâm lại được nghiệm chứng lân nữa, không gian nàng biến lớn có liên quan đến việc nàng cứu người.
Trong sơn động tương đối mát mẻ, Lý Nam đắp cái chăn nhỏ của mình lên người Liễu Phán Nhi, Lý Tiểu Bảo cầm cây quạt đuổi muỗi cho Liễu Phán Nhi. Nơi này cũng không phải nơi rất tốt để sinh sống, nên cần tìm nơi càng thích hợp hơn.
Một cái rương khác trên giá, viết chữ bắp, hơn nữa còn là hạt giống. Nếu tìm được môi trường sống thích hợp thì trông khoai tây và khoai lang đỏ sẽ không cần phải đói bụng.
Chỉ là địa hình nơi này tương đối trũng, sơn động nhiều như vậy là vì tác động của nước chảy lâu ngày tạo thành. Mùa lũ đến nơi này của bọn họ sẽ bị ngập lụt.
Lúc trước nàng còn phát sầu phải giáo dục trẻ con như thế nào, hiện tại có rương sách này, nàng không tin ở tri thức dưới chín năm giáo dục bắt buộc, những đứa trẻ đó còn không thành tài?
Buổi tối tìm không thấy sơn động nghỉ ngơi, cũng không có đủ lương thực. Tuy rằng có thể nhặt quả dại, nhưng bởi vì nơi có nhiều quả dại, khả năng cũng có nhiều dã thú, bọn họ không dám đi.
Có người trong lúc chạy trốn dã thú té ngã bị thương, có người bị rắn trùng chuột kiến cắn, có người thậm chí bị lạc phương hướng.
Trước kia đi đường và phân biệt phương hướng, đều là thôn trưởng Lý quyết định, nhưng hiện tại không có đi đầu người, rất nhiều người cứ như ruồi nhặng không đầu.
Trong lúc Liễu Phán Nhi vội vã tìm kiếm nơi mới để định cư, thôn dân chạy trốn đang bị những dã thú phục kích, bị thương nghiêm trọng.
Rất nhiều người cảm thấy tiếp tục về phía trước, cuối cùng có khả năng bọn họ sẽ bị c.h.ế.t ở trong rừng rậm, vì thế bắt đầu trở về.
Trong lòng bọn họ thấy mong là có sự may mắn, cảm thấy khả năng thổ phỉ đã bắt được đủ người rồi, đã sớm trở về.
Ở dưới tâm lý như vậy, đám bá tánh chạy trốn này bắt đầu trở về.
Lục tục có người lại trở vê lân nữa, bọn họ phát hiện cả nhà thôn trưởng Lý và cả nhà Liễu Phán Nhi vẫn ở đây, biết rõ chuyện xảy ra buổi tối ngày đó bọn họ càng thêm hối hận buổi tối hôm đó hấp tấp chạy đi.
Lưu thị ăn cơm, mặt lộ vẻ may mắn: "Tam đệ muội, buổi tối hôm đó may mắn muội kiên trì trốn ở trong sơn động, chúng ta không bị mất cọng tóc nào, hơn nữa đồ vẫn còn ở đây. Muội xem những người đó buổi tối chạy trốn, người trong nhà c.h.ế.t đã chết, bị thương đã bị thương, thảm lắm đó. Có mấy hộ, trực tiếp mất tích, đến bây giờ còn không có tin tức."
Trong lòng Lý Đại Bảo còn sợ hãi: "May là nghe nương, không thì chúng ta đã không còn rồi."
Những người khác cũng vội vàng phụ họa, trong rừng rậm sâu quá nguy hiểm.
Liễu Phán Nhi thở dài một tiếng: "Đây đều nằm trong dự đoán của ta, nhưng người trong thôn không nghe ta, ta cũng không còn cách nào. Chỗ này trũng, những sơn động này đều do nước sông Đại Độ tạo thành, cũng không thể ở lâu nơi, chúng ta phải nghĩ cách, tìm nơi thích hợp an gia."
Lưu thị khổ sở phiên muộn: "Nếu chúng ta có thể qua sông thì tốt rồi, hoàn cảnh nơi đó còn tốt hơn nơi này, hơn nữa cũng không có thổ phỉ, càng thêm an toàn."
Liễu Phán Nhi cũng nghĩ tới sông, chỉ là sông Đại Độ quá rộng, hơn nữa dòng nước chảy xiết, bè trúc không thể qua sông.
"Ta sẽ mau chóng nghĩ cách." Liễu Phán Nhi trả lời: "Nhất định có thể có cách sống tốt hơn."
Những bá tánh cùng đường khác cũng sôi nổi lại đây hỗ trợ, không nghĩ lại dùng được nhanh như vậy.
Người vừa được sắp xếp lại bắt đầu run bần bật, nơm nớp lo sợ, do dự có nên chạy trốn hay không.
Xa xa đã nghe thấy thôn trưởng Lý hô to: "Nhắm trúng cho ta, dùng sức ném, cho bọn khốn kiếp này đau chết!"
Liễu Phán Nhi câm d.a.o chặt xương trong tay, nhanh chóng chạy vào tảng đá lớn, thôn trưởng Lý mang theo hàng trăm thanh niên và trung niên sắp xếp tạm thời ở chỗ đó. Trong tay Liễu Phán Nhi cầm bánh bao rau dại, nói với Lưu thị: "Đại tẩu, tẩu trông trẻ con, ta đi ra ngoài nhìn. Ta sẽ mau chóng trở về."
Từ sau khi thôn trưởng Lý quyết định không rời khỏi nơi này, bắt đâu mang theo ba nhi tử mai phục ở chỗ này, hơn nữa cẩn thận vận chuyển những lá cây Kim Bì kẹp đất cứng đó đến dùng để đối phó thổ phỉ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói hoảng loạn: "Thổ phỉ tới, chạy mau!"
Nhưng lúc thật sự bị đất cứng này đập vào mới nếm được mùi đau khổ.
"A al!" Thổ phỉ bị đập trúc vào đau đến mức nhảy dựng lên, hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể của mình, có người thậm chí nằm trên mặt đất lăn lộn.
Vốn dĩ những thổ phỉ đó cũng không thèm để ý những người này ném đất cứng, cũng không mạnh bằng cục đá, không đáng để lo.
Liễu Phán Nhi tay chân lanh lẹ, giống như một con khỉ linh hoạt, nhanh chóng bò lên trên đỉnh đống đá, nhìn xuống. Bên kia đống đá, vậy mà có hàng trăm tên thổ phỉ cầm gậy gộc, vai trân, hung thân ác sát.
Không chỉ có như thế, còn tổn thất nhiều huynh đệ, không thể giải thích lại được.
Thổ phỉ ở khoảng cách xa, sợ tới mức liên tục lui vê phía sau, một thổ phỉ mặt rỗ trong đó, lớn tiếng kêu: "Lùi lại, lùi lại..."
Bảy tám mươi tên thổ phỉ bỏ mạng tại đây, Vương Ma Tử là thủ lĩnh chính chịu trách nhiệm xuống núi cướp bá tánh chạy nạn cảm thấy không thể hoàn thành được mệnh lệch của đại đương gia.
Những thổ phỉ ở khoảng cách gần bị đập trúng đánh mất hết sức chiến đấu.
Vì thế hắn ta không làm thì thôi đã làm thì phải làm hoành tráng, mang theo tất cả huynh đệ thuộc hạ mình sở hữu lại đây, không chỉ muốn điều tra rõ chân tướng, cướp càng nhiều bá tánh, mà muốn điều tra rõ những thứ làm người ta đau đớn muốn c.h.ế.t là thứ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT