Chu Thúy Hoa cảm nhận được ánh mắt của trượng phu, trên mặt ửng đỏ: "Đây không phải là điều nên làm sao? Thời điểm ta gả vào nhà chàng, tính tình không tốt, đều do mẹ chồng nhân nhượng với ta, che chở cho ta. Sau khi ta sinh con, bà ấy giúp ta chăm sóc đứa nhỏ, chuyện gì cũng nghĩ cho ta."

"Ta cãi nhau với thôn trưởng đại thúc của con, mặc kệ là lỗi của ta hay là lỗi của thôn trưởng đại thúc, trước hết mẹ chồng của ta sẽ mắng đại thúc của con một trận, che chở cho ta. Con người sinh ra bằng xương bằng thịt, trong lòng ta vẫn luôn nhớ kỹ mẹ chồng là người rất tốt. Hiện tại mẹ chồng đã già rồi, đương nhiên ta phải hiếu kính chứ."

So với những người mẹ chồng thích gây khó dễ cho nhi tức phụ, coi nhi tức phụ như người ngoài, mẹ chồng của nàng ấy quả thật chính là thần tiên.

Lưu thị cũng khen ngợi: "Đại nãi nãi quả thực rất tốt, trước đây khi còn ở quê nhà, thường nói rằng đại nãi nãi làm việc công bằng xác đáng, đối nhân xử thế hiền lành. So sánh với những loại mẹ chồng ngoài miệng nói tốt nhưng hành vi trước sau hoàn toàn ngược lại thì tốt hơn nhiều."

Một người mẹ chồng như Lý thái nãi nãi, so với mẹ chồng trước kia của Liễu Phán Nhi và Lưu thị, rõ ràng là hai loại người trái ngược nhau.

Liễu Phán Nhi và Lưu thị đồng loạt nhìn nhau, hai bên đều có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của đối phương.

Liễu Phán Nhi nói với Lưu thị: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ lấy gia vị đồ nướng và ớt cay ở trong nhà bếp, mỗi loại một lọ nhé."

Lúc này, thôn trưởng Lý ngăn cản: "Nguyên Thanh gia, cho không như thế, chúng ta cũng không muốn. Thiếu bao nhiêu tiền, con nói đi. Hiện tại trong nhà buôn bán, cũng không thiếu chút tiền đó. Hơn nữa, thịt nướng này, thỉnh thoảng ăn một lần, cũng không thể ăn mỗi ngày, vậy thì tốn không biết bao nhiêu tiền. Con không cần tiền, chúng ta cũng không ăn, không thể lấy không đồ đạc của con được."

Bây giờ làm lò nướng thịt cũng không còn kịp nữa, thời điểm Lý Nguyên Tề rời đi thì trực tiếp khiêng lò nướng trong nhà theo.

Thôn trưởng Lý và Chu Thúy Hoa đều nói như vậy, Liễu Phán Nhi cũng không thể khăng khăng không cần tiền, sau đó suy nghĩ một chút rôi nói: "Những gia vị đó khoảng chừng nửa cân*, tổng cộng tính một lượng bạc đi, hẳn là có thể làm vài bữa thịt nướng. Tính luôn cả ớt nữa, trên ruộng đều đã có sẵn rồi, không lâu sau là có thể thu hoạch."

Tuy rằng hiện tại có thể trông thì là dưới ruộng được, nhưng đây vẫn là đồ vật hiếm lạ, giá cả xa xỉ. Nửa cân bán một lượng bạc, phỏng chừng cũng là Nguyên Thanh gia bán thiếu rồi.

Thôn trưởng Lý lấy ra một lượng bạc từ trong hầu bao ngay tại chỗ, mấy thứ hương liệu này, vốn rất đắt đỏ. Rất nhiều người trong số đó được Hồ Thương từ các đất nước khác vận chuyển đến đây, đường xá xa xôi, giá cả rất đắt.

*Cân: 1 cân = 0. 5 kg

Sau đó, Liễu Phán Nhi lại nói cho bọn họ cách làm sao để nướng cà, xâu thịt nướng.

Chu Thúy Hoa cũng phụ họa: “Đúng vậy, Nguyên Thanh gia à, hai nhà chúng ta quan hệ hòa thuận, bình thường cũng gửi chút đồ ăn đến, nhưng gia vị này của con là dùng cho công việc buôn bán, chúng ta cũng không thể lấy không được. Tính tình mẹ chồng của ta, không phải các con không biết. Nếu bà ấy biết con không cần tiên thì không chỉ không ăn, mà còn có thể khiển trách ta và đại thúc của con đấy."

Buổi tối hôm nay, một nhà thôn trưởng Lý dự định làm tiệc nướng trong nhà.

Sau khi đợi cho phu thê thôn trưởng Lý rời đi, Lưu thị nhẹ giọng hỏi: "Phán Nhị, hiện tại toàn bộ thì là của chúng ta đã thu được đều cất ở trong khố phòng*, muội định bụng khi nào thì bán vậy? Giá cả cao như vậy, ở trấn Cát Tường Hay đoán chừng là bán không được rồi. Hay là trực tiếp bán tất cả cho Mỹ Vị lâu đi?"

*Khố phòng: nhà kho.

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Bởi vì trước đây bên cạnh chúng ta không có ai nên trực tiếp bán cho Mỹ Vị lâu, giảm bớt rắc rối, giá cả cũng không tệ lắm. Chỉ là hiện tại giá cả thì là cao, bán cho Cố gia không có lời như khi trực tiếp bán cho thương hộ khắp nơi. Bây giờ bên cạnh chúng ta có không ít người đều do Nguyên Thanh tìm được, ta sẽ chọn ra một ít người thông minh lanh lợi để cho bọn họ đi phủ Tâm Dương, hoặc là đến những nơi khác để bán."

Lưu thị nghe nói như thế, thở phào nhẹ nhõm: "Trước đó ta còn lo lắng muội vì ngại giao tình với Cố gia, còn mang những gia vị này bán cho Cố gia chứ?"

Liễu Phán Nhi lắc đầu: "Đó là cách làm của chúng ta vào năm trước, khi đó căn cơ của chúng ta không ổn định, hơn nữa không có đủ nhân lực. Cố gia cũng hiểu được đạo lý này, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cũng sẽ không để ý đến điều này đâu."

Lưu thị nở nụ cười: "Vậy muội dự định bán những cây thì là này bao nhiêu tiền?"

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Kinh thành và các đại thành trì, đều có Hồ Thương đến bán hương liệu. Thì là là một phần rất quan trọng trong đó, chỉ cần giá cả của ta so với giá của họ rẻ hơn thì ta sẽ bán được."

"Điều này sẽ không giành giật với việc buôn bán của người Hồ chứ, những người này có ngấm ngầm làm điều xấu với chúng ta không?" Lưu thị hỏi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Liễu Phán Nhi mỉm cười: "Không đến nỗi sẽ hại chúng ta, dù sao sản lượng của thì là rất thấp, một mẫu ruộng không đến trăm cân, ba mươi mẫu ruộng của ta thu hoạch cũng gân hai nghìn chín trăm cân, được phân phối đến khắp nơi, thực ra cũng không nhiều, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút. Xuất môn* ra bên ngoài, muôn đời đi thuyền phải cẩn thận, chung quy không có gì sai."

*Xuất môn: ra khỏi cửa.

Không chỉ có như thế, gã còn đánh bài, đến cả căn nhà của gia đình đều đem ra ngoài đánh cuộc.

Không chỉ đi một chuyến, còn đi thêm lần thứ hai để xác nhận rốt cuộc người nào đến đây, phòng ngừa xuất hiện tình huống họ đi nhầm đường hoặc mất tích.

*Lão nương: mẹ già.

Ngoài ra còn có một điểm nữa, Hoắc Thành Đạt biết chữ, quãng thời gian trước hắn ta về quê đã đón lão nương* cùng tỷ tỷ và cháu trai của mình đến đây. Cũng may là kết quả không có sơ sót lớn nào, Hoắc Thành Đạt mới trở về.

Sở dĩ tỷ phu không đến là bởi vì sau khi tỷ phu của Hoắc Thành Đạt làm ăn thất bại, chơi bời lêu lổng, uống say thì đánh đập lão bà và con cái.

Liễu Phán Nhi gọi Hoắc Thành Đạt tới, trước đó Lý Nguyên Thanh đã phái Hoắc Thành Đạt đi khắp nơi báo tin với những binh lính đã xuất ngũ có nhân phẩm tốt, hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc.

Trong nước sông lạnh lẽo, người thì say rượu, thân thể mềm nhữn, hơn nữa còn co giật, liền trực tiếp c.h.ế.t đuối.

Ở trên chiến trường, Hoắc Thành Đạt là người sát phạt quyết đoán, g.i.ế.c người nhiều đến mức hai bàn tay không đếm hết được, sao có thể bỏ qua cho tên tỷ phu thối nát kia?

Vào lúc ban đêm, sau khi tỷ phu hắn ta uống say, thời điểm gã lảo đảo lắc lư đi về, hắn ta đã đá tỷ phu một cước xuống sông.

Nếu không phải Hoắc Thành Đạt trở về kịp lúc, tỷ tỷ và cháu trai của hắn ta đã bị tên câm thú kia bán đi rồi.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Miễn lễ. Mời các ngươi đến đây là có chuyện cần thương lượng. Hương liệu thì là trong nhà, cần được bán đi. Nếu trực tiếp bán cho cửa hàng trong thị trấn, giá cả sẽ thấp."

Dùng bạc trên người, hắn ta mua một viện tử, định cư ở trấn Cát Tường.

Hoắc Thành Đạt và Đường Vân Sơn cùng nhau đi tới, cung kính hành lễ với Liễu Phán Nhi: "Phu nhân, người gọi ta đến đây có chuyện gì không?”

Hoắc Thành Đạt dẫn theo lão nương, tỷ tỷ và cháu trai, trực tiếp trở lại đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play