Lý Đại Sơn kích động, đặc biệt muốn biết giá cả của hương liệu. Nếu có lời, sang năm bọn họ cũng gieo trông hương liệu. Dù sao đây là thứ mà Đại Chu không có, hiếm lạ, đáng giá. Hơn nữa, Lý Đại Sơn cảm thấy sau này cân mở thêm nhiều đất hơn. Trồng trọt theo Đức Thụy phu nhân, ưu đãi nhiều hơn.

Không chỉ có Lý Đại Sơn nghĩ vậy mà rất nhiêu người trong thôn cũng nghĩ vậy. Chờ trong tay có dư một chút tiền thì lập tức thuê người khai hoang đất đai xa hơn.

Lý Nguyên Thanh ở phía Tây Bắc nhận được thư và gói hàng Liễu Phán Nhi phái người đưa tới.

Người nhận trách nhiệm truyền tin là Thái Đại Dũng, là người được Đường Vân Sơn đặc biệt lựa chọn, trước kia làm trinh sát, bởi vì bị thương một con mắt nên mới xuất ngũ.

Vóc dáng không quá cao nhưng rất linh hoạt, biết cưỡi ngựa, hơn nữa võ công rất cao.

Lưu Khuê nhìn Thái Đại Dũng thì tiến lên đ.ấ.m hơi mạnh vào bờ vai của hắn ta: "Tên tiểu tử này, ta biết phu nhân phái người truyên tin, chắc chắn là ngươi sẽ tới đây."

Thái Đại Dũng nở nụ cười: "Đều do sự tin tưởng của phu nhân và Đường đại ca."

Lưu Khuê nhận lấy cái túi to của Thái Đại Dũng, sau đó cười nhỏ: "Trấn Cát Tường vẫn ổn chứ?"

"Dạ, tướng quân." Lưu Khuê đáp lại, dẫn Thái Đại Dũng trở về.

Nghe nói như thế, Lưu Khuê nở nụ cười: "Tốt quá, chờ lần này đại chiến xong, ta sẽ trở vê, đón mẫu thân già của ta đi đến ở trấn Cát Tường."

Lưu Khuê suy nghĩ, cảm thấy Thái Đại Dũng nói đúng: "Đi, ta dành thời gian trở về một chuyến. Có phu nhân và các huynh đệ giúp đỡ, còn hơn một mình mẫu thân ta ở quê cũ. Đi, tướng quân đang chờ ở bên trong, ta đưa ngươi vào."

"Cuộc sống có hi vọng, hơn nữa có các huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, cũng không cần lo bị người khác bắt nạt. Mẫu thân ngươi ly hôn với cha ngươi, ngoại tổ phụ của ngươi qua đời, ngươi lại bị ép vào trong doanh trại. Quê cũ kia cũng không còn ý nghĩa gì với ngươi nữa."

Thái Đại Dũng cũng khuyên bảo Lưu Khuê: "Bây giờ trấn Cát Tường có mười mấy huynh đệ của chúng ta, mọi người bình thường chia ra thành từng nhóm tuân tra, trong lúc rảnh rỗi thì mở rộng đất làm ruộng, hoặc làm việc ở đất của phu nhân, tiền công rất cao..

Tới bên trong, Lý Nguyên Thanh đang trông ngóng, vừa nhìn thấy Thái Đại Dũng tiến vào thì vỗ vỗ bờ vai hắn ta, nói với Lưu Khuê: "Lưu Khuê, ngươi dẫn Đại Dũng đi ăn cơm nghỉ ngơi đi. Đại Dũng, không cần phải trở vê gấp đâu, nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói tiếp."

Thái Đại Dũng trả lời: "Trấn Cát Tường được phu nhân dẫn dắt, mỗi ngày đều được xây dựng với tốc độ rất nhanh mà không giống nhau. Nếu chúng ta đến đó tìm một người để ở nhở thì gân như mọi nhà đều có phòng ở. Không cần tiền thuê, hơn nữa phu nhân còn nói có thể bán rẻ cho chúng ta nữa. Cả nhà làm hai năm, có thể có một đại viện mái ngói, có thể tốt hơn ở quê cũ của chúng ta nhiều."

Sau khi xem thư, tuy rằng có thể giải quyết nỗi nhớ một chút, nhưng trái tim Lý Nguyên Thanh lại càng phiền muộn. Ở trong gói đồ có hai bộ quần áo mùa hè, nhất là quần lót tứ giác, có lẽ Liễu Phán Nhi đã chuẩn bị sáu cái để đổi mặc.

Căn cứ vào phong thư này, giữa những hàng chữ, đều có hơi thở của Liễu Phán Nhi.

Lý Nguyên Thanh có thể tưởng tượng được hình ảnh Liễu Phán Nhi dẫn con tới xây dựng trấn Cát Tường với thôn dân, vừa ấm áp vừa cảm động.

Lý Nguyên Thanh vội vàng mở bức thư ra, nhìn thấy chữ viết quen thuộc của Liễu Phán Nhị, trái tim đang xao động nhớ nhung không ngừng cũng được bình phục lại vào lúc này.

Nhìn thấy phía dưới còn có nửa túi tiên, vừa mở ra mới nhớ tới đây được gọi là trái ớt trong thư, bên trong còn có một phần phương pháp gieo trồng ớt. Ngoài cửa còn có một túi khoai lang và một túi khoai tây, thậm chí còn có nửa túi ngô.

Tây Bắc lạnh khủng khiếp, nhất là mùa đông, tuyết lớn có thể rơi dày nửa mét. Bây giờ quân áo chống lạnh cũng không thể chống cự rét lạnh được. Nếu có thể ăn một miếng ớt, thân thể ấm lên, cũng có thể chống cự giá lạnh rất tốt.

Lý Nguyên Thanh bận rất nhiều chuyện, không thể tự mình trồng trọt.

Gần đây bắt được nhiều tù binh, cho đi khai hoang.

Trước khi khai hoang, có nhiều đất còn chưa chia ra, Lý Nguyên Thanh quyết định dùng những mảnh đất này để gieo trồng ớt.

Trước kia ở thôn Cát Tường từng nghe Liễu Phán Nhi giảng về phương pháp ủ phân. Sau khi trở lại Tây Bắc từ kinh thành, Lý Nguyên Thanh lập tức công khai phương pháp ủ phân. Trong quân đội, có nhiều người và ngựa như vậy, ngày nào cũng bài tiết rất nhiều.

Lý Nguyên Thanh cho người rửa sạch sẽ, đào ra một cái hố to ở đất khai hoang, chỗ để ủ phân.

Cho dù là đất vừa khai hoang thì độ phì nhiêu bên trong cũng không đủ, chỉ có thể dùng nhiều phân lên men hơn.

Ươm giống rất quan trọng, Lý Nguyên Thanh mời một lão nông giàu kinh nghiệm, bảo bọn họ ươm giống theo yêu cầu của Liễu Phán Nhi.

Sau khi Lý Nguyên Thanh yêu cầu cho những người này đi khai hoang, Triệu Đại tướng quân lập tức đồng ý.

Lý Nguyên thanh bây giờ là tướng có tài nhất dưới tay Đại tướng quân, đồng thời cũng là tướng đánh thắng nhiều trận, có được sự chú ý. Trước kia gân như ngày nào Đại tướng quân cũng gọi Lý Nguyên Thanh lên để nghị sự. Mấy ngày nay cho người đi mời, Lý Nguyên Thanh đều cho người nói bận.

Nghe nói như thế, Triệu Đại tướng quân thấy vui ve.

Ở trong lòng Lý Nguyên THanh, bây giờ tù binh không có nhân quyền, không được ăn uống miễn phí, phải đi trông trọt. Không làm việc thì không có thức ăn.

Chu phó tướng suy nghĩ, trả lời: "Bẩm đại tướng quân, sau khi Lý tướng quân vào Tây Bắc đã cho những tù binh đi khai hoang, bây giờ ngày nào cũng mở rộng được mấy vạn mẫu đất. Đất được mở rộng trước kia đã chia ra. Hai ngày trước Lý tướng quân nhận được thư của nương tử ở quê, còn có mấy túi hạt giống. Nghỉ ngơi vài ngày, Lý tướng quân tự lấy tiền túi ra, mua năm trăm mẫu đất vừa mới khai hoang." Vừa mới đánh một lần lại bắt được nhiều tù binh như vậy. Ngày nào cũng tốn rất nhiều lương thảo, Triệu Đại tướng quân vô cùng sầu não.

Triệu Đại tướng quân đã không nhìn thấy Lý Nguyên Thanh nhiều ngày, có hơi tò mò, hỏi Chu phó tướng bên cạnh: "Nguyên Thanh đã nghỉ ngơi vài ngày rồi, sao còn chưa thấy người đâu?"

Triệu Đại tướng quân dẫn thị vệ tới, đi đến bên cạnh Lý Nguyên Thanh, nhìn thấy Lý Nguyên Thanh đang gieo trồng thứ gì đó màu hồng, hỏi: "Nguyên Thanh, ngươi đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, ngươi đang tự làm gì thế? Nghỉ ngơi nhiều thì sau này mới có sức lực đánh giặc."

Lý Nguyên Thanh đang ở chỗ đất đó, chỉ huy người khác gieo trông luống ớt. Nhưng mà Tây Bắc khô hạn hơn phía Nam nên luống cũng không cao, có thời gian để trồng là tốt rồi.

Hạt giống được Liễu Phán Nhi đưa tới, đều có thể gieo trông vào mùa này. Lý Nguyên Thanh nhanh chóng cho người đem khoai lang và cây ngô đến chỗ này. Ngoại trừ gieo trông những thứ này thì gieo trồng toàn bộ ngô còn lại.

Sau đó hắn không quản nữa, không ngờ lại mở được năm trăm vạn mẫu đất, hắn phải đi nhìn xem.

Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, đứng lên, đưa củ khoai lang dính bùn đất cho Triệu Đại tướng quân, nói: "Đại tướng quân, ngài xem đi, đây là điềm lành mà nương tử ta trình lên bệ hạ, khoai lang.”

Triệu Đại tướng quân nghe nói như thế, nhận lấy rồi cầm trong tay xem xét cẩn thận: "Điềm lành một mẫu thu được sáu bảy ngàn cân?

Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy, bệ hạ phái người đi cân đo từ đầu đến cuối, không thể sai được. Thu hoạch cao sản mấy thứ này trong thôn Cát Tường, toàn bộ đều bị triều đình thu đi, chia ra gieo trông các nơi như một giống tốt. Bên Tây Bắc chúng ta cũng được chia một ít, nhưng mà quan viên không chịu đưa đến đất vừa mới khai hoang ở bên này để gieo trồng mà đi gieo trông ở ruộng vườn tốt. Nương tử ta đưa tới cho ta một ít, ta mua năm trăm mẫu, gieo trông thử xem. Thành công hay không thì cũng coi như là bài học."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play