Nếu Triệu nương tử và người nhà chồng đã bàn bạc xong đâu vào đấy, Liễu Phán Nhi đương nhiên sẵn lòng thuận nước đẩy thuyền: "Được, các ngươi chờ một lát, ta đi lấy khế ước."

Lấy ra bản khế ước gốc do chính phủ quy định, sau đó điền tên họ, ngân lượng và ghi chú cách thức trả nợ, cuối cùng là ký kết khế ước.

Triệu nương tử ký tên ấn dấu tay.

Có cái này, Liễu Phán Nhi có thể trực tiếp chuyển nhà sang tên cho Triệu nương tử.

Được phép đăng ký ở chỗ Liễu Phán Nhi, nhưng phải mang khế ước này đến huyện thành để chuyển quyên sở hữu, đến lúc đó Triệu nương tử còn phải đi theo.

Cầm khế ước, Triệu nương tử trực tiếp đưa cho cha chồng: "Cha, nhà chúng ta có người và mẹ chồng gánh vác việc nhà, ta và phu quân tuổi còn trẻ, tập trung kiếm tiền, nuôi dưỡng Thạch Đầu ăn học đàng hoàng thì trong nhà mới có thể càng ngày càng phát đạt.

Triệu Đức Vượng thấy thê tử hiểu chuyện như vậy, nể mặt trưởng bối, cũng vội vàng nói: "Cha, cha nhận đi, con và nương tử kiếm tiền là được rồi! Con trai con chăm chỉ học hành, nuôi nấng Thạch Đầu thật tốt."

Ông cụ Triệu cười, con dâu không náo loạn đến cùng, là một người thông minh, ông ta cũng không thể chơi trò tâm lý làm nhà cửa nháo nhào, đắc tội người ta, còn bị người đời chê cười.

Lưu thị rất đồng ý: "Liễu muội muội nói đúng. Lần này Triệu nương tử đấu tranh chiếm thế thượng phong, không uổng công ngươi làm chỗ dựa cho nàng."

Triệu nương tử gật đầu, cười nói: "Cha nói đúng. Con đến xưởng làm việc, chuyện chọn sân chuyển nhà giao cho cha và phu quân vậy."

Đợi mọi người đi rồi, Lưu thị cười khẽ: "Triệu nương tử này co được dãn được, là người cầm lên được thì cũng bỏ xuống được."

"Vâng, phu nhân." Báo Tử đáp lời, dẫn ông cụ Triệu và Triệu Đức Vượng rời đi.

Liễu Phán Nhi nói với Báo Tử: "Cầm chìa khóa, để họ chọn mấy căn nhà tốt tốt mới xây ấy."

Liễu Phán Nhi mỉm cười, gật đầu: "Ừ, như vậy cũng tốt. Cả nhà ông cụ Triệu này ít nhất còn có người hiểu chuyện, nữ nhân không đến vạn bất đắc dĩ, ai nỡ bỏ con cái mà đi hòa ly chứ? Chỉ khi bị ép đến không bó tay hết cách, không còn đường lui." "Được, vậy ta nhận. Vợ Đức Vượng, ngươi mau đến xưởng làm việc đi, chuyện chuyển nhà, ta và Đức Vượng làm là được." Ông cụ Triệu nhận lấy khế ước, cười cười, giục con dâu đi làm việc: "Phu nhân coi trọng ngươi, cho nhà chúng ta ân điển như vậy, được vào nhà lớn ở trước, chúng ta không thể không biết tốt xấu."

Triệu phu nhân vội vàng hỏi: "Ai đứng tên?”

Lưu thị che miệng cười: "Đúng, nên như vậy, không nên nhẫn nhục chịu đựng, phải nắm quyền chủ động."

Triệu nương tử quay lại xưởng làm việc, ông cụ Triệu và Triệu Đức Vượng về nhà thấy thê tử còn đang mắng chửi sa sả thì quát lớn: "Đừng có ngoác mồm ra chửi nữa, không sợ bị người ta chê cười hay sao. Mau thu dọn đồ đạc, bây giờ chúng ta chuyển nhà ngay. Báo Tử tiểu ca còn phải dẫn các ngươi đến nhà mới đó!"

"Đó cũng nhờ nàng tự mình tranh thủ, nếu như bản thân nàng không muốn thay đổi, cho dù muội làm chỗ dựa cho nàng thì cũng vô dụng, ta không thể bảo người ta đánh người nhà chồng nàng một trận." Liễu Phán Nhi cười nói: "Nàng coi như cầu được ước thấy, người nhà chồng muốn bắt nạt nàng cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Dù sao phòng ở do Triệu nương tử đứng tên, chèn ép Triệu nương tử chỉ còn nước mất cả người lẫn của."

Ông cụ Triệu trừng mắt nhìn thê tử một cái, tức giận nói: "Ai đứng tên cũng như nhau, đều là người một nhà, cần gì xa lạ như vậy? Khế ước do ta giữ, khi nào có khế nhà rồi con dâu cũng bảo ta nhận. Ngược lại là ngươi, tính toán chỉ li làm chi. Rảnh quá thì đi thu dọn đồ đạc đi."

Báo Tử không có thời gian ở chỗ này chờ họ sắp xếp đồ đạc: "Bác Triệu, không bằng bác theo ta đi chọn phòng trước rồi mọi người lại từ từ thu dọn đồ đạc."

"Được, Đức Vượng, con đi với ta." Ông cụ Triệu cười nói dẫn con trai theo Báo Tử cùng lên trấn.

Triệu phu nhân nghe khế ước và khế nhà đều do ông cụ giữ thì thấy như vậy cũng được, không tính toán chỉ li nữa, bắt đầu vui vẻ thu dọn đồ đạc.

"Thím ơi, nhà thím mua nhà thật à?" Hàng xóm bên kia vội hỏi.

Triệu phu nhân vừa nghĩ tới có nhà lớn ở, trở thành người được người khác hâm mộ thì khoái lắm, mặt mày hớn hở: "Đương nhiên rồi, nhà ta mua một một căn nhà, một trăm lượng bạc đót"

"Thím, ở đây có ai mà không tường tận nhà nhau nữa? Nhà thím có nhiều bạc đến vậy sao?" Một phụ nhân khác nói: "Các ngươi chắc là còn con đường khác nhỉ?"

Triệu phu nhân suy nghĩ một lát, dù sao cũng giấu không được, chi bằng chủ động nói ra: "Nhà ta không có nhiều bạc như vậy, nhưng con dâu ta là người dưới trướng Đức Thụy phu nhân, phu nhân cho ân điển, tạm ứng một phần tiền nhà, số còn lại dùng tiền công của con dâu ta trả. Mùa hè nhiều mưa, ở trong lều trúc khó chịu, muỗi cũng nhiều. Không nói với các ngươi nữa, ta phải thu dọn đồ đạc."

Ban đầu rất nhiều người muốn xem trò hề của Triệu phu nhân, lúc này lại biến thành ghen ty.

Triệu phu nhân thấy người ta hâm mộ bà ta thì càng khoái tợn.

Không cần biết ai đứng tên trên khế ước, dù sao bà ta được vào nhà mới ở mới là chuyện quan trọng nhất.

Những người sống trong lều trúc có con gái và con dâu làm việc ở xưởng nhuộm vải, hoặc nam tử trưởng thành làm việc trong nhà Liễu Phán Nhi đều bắt đầu nghĩ đến chuyện này.

Dù sao bà ta có hằng hà sa số cách trừng trị con dâu, từ từ mà dùng.

Dù nhà không có tiền mua giường nhưng cũng không sao, họ chồng gạch, lót ván gỗ rồi trải chiếu rơm lên, vẫn ngủ được như thường. Nhà khô ráo, còn hơn sống trong lán cỏ.

Bên này Triệu phu nhân thu dọn đồ đạc xong, ông cụ Triệu và Triệu Đức Vượng đã sửa sang sân bãi, mượn xe bò của thôn chuyển hết xoong nồi sang nhà mới.

Mẹ chồng nàng dâu là oan gia, bây giờ bà ta biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhà Triệu nương tử đến ở nhà mới, chuyện này gây náo động cả xưởng nhuộm vải và thôn Cát Tường.

Về chuyện lục đục với con dâu, nó chẳng là gì so mới nhà mới. Nhưng con dâu không xin lỗi bà ta, bà tuyệt đối không để ý tới nó, có nấu cơm cũng không cho nó ăn.

Con người luôn ngại việc so bì, xưa cùng ở trong chái tre chẳng cảm thấy gì, giờ có hai nhà chuyển tới nhà mới sống rồi, tâm lý nhất thời không ổn định.

Tuy nhiên, những người này không trụ được vài ngày, lều trúc suýt bị hất sập vì một trận mưa lớn. Muỗi nhiều đến độ có thể hút cạn m.á.u người, quơ một cái là c.h.ế.t vài ba con.

Nhất là trong nhà Sở nương tử, trời vừa sáng, cha mẹ chồng lập tức cầm bạc dẫn con dâu Sở nương tử tới mua nhà, rõ ràng trong nhà có tiền, tại sao còn phải sống trong lều trúc chật chội tù túng kia?

Nhưng nghe tin căn nhà chỉ viết tên con gái và con dâu, nhiều người không khỏi bất bình.

Nhiều người hỏi thăm khi nào thì mở rộng quy mô, chuẩn bị tinh thân chờ cơ hội xin vào làm.

Dần dần, ngày càng có nhiều người chọn mua nhà, để con dâu và con gái đứng tên, vào ở trước rồi bàn sau.

Nhất thời, nữ tử trong xưởng nhuộm vải trở thành đối tượng người khác hâm mộ và kính nể.

Ban đầu là bất bình, nhưng khao khát được ở trong một căn nhà mới càng ngày càng mãnh liệt.

Trong thôn Triệu gia có một tiểu cô nương mười ba tuổi tên Triệu Tiểu Cúc, mẫu thân nàng ấy c.h.ế.t trên đường chạy nạn, dưới có hai đệ đệ, phụ thân làm lụng gánh vác gia đình, hoàn cảnh túng thiếu.

Triệu nương tử thấy Triệu Tiểu Cúc đáng thương nên xin Liễu Phán Nhi để Triệu Tiểu Cúc được làm việc ở xưởng nhuộm vải. Lúc này nàng ấy cũng có tư cách mua nhà, Triệu Tiểu Cúc quyết định thật nhanh, nói với Liễu Phán Nhi là mình muốn mua nhà và ký kết khế ước, không thông qua ý kiến của cha mình mà dắt cả nhà vào nơi ở mới ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play