"Người Triệu gia mấy người tưởng mình lợi hại lắm sao. Có bản lĩnh thì đi ra bên ngoài làm việc đi, kiếm được bạc mang về cho vợ con được cuộc sống tốt. Người không có bản lĩnh thì ở ru rú ở trong ổ của mình, cứ vậy lấn áp con dâu, còn tưởng mình hay ho lắm! Đi, bây giờ cùng ta đi hòa ly."
Triệu nương tử nói năng gay gắt tàn nhẫn, nổi giận đùng đùng, ngược lại khiến Triệu Đức Vượng bị dọa sợ hãi.
Triệu phu nhân thấy vậy cũng kinh hãi: "Ngươi thật sự dám hòa ly sao?"
Triệu nương tử liếc mắt, châm chọc nói: "Có cái gì mà không dám? Hòa ly với ai thì mặt trời không thể mọc nổi nữa sao? Không có Triệu Đức Vượng chả lẽ ta không sống nổi! Nằm mơ đi! Ta còn trẻ, ta còn sức lực, lại còn có tay nghề, ta có thể tự nuôi mình, †a sợ gì chứ?”
Thấy không kiềm chế được con dâu, Triệu phu nhân đảo mắt một vòng: "Thạch Đầu là con ruột của ngươi, ngươi cũng không nhớ nó, không thèm để ý đến nó? Nếu ngươi hòa ly, Triệu gia ta không thể nào đưa Thạch Đầu cho ngươi."
Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Triệu nương tử không sợ.
Triệu phu nhân thấy Triệu Đức Vượng hoảng sợ, Triệu phu nhân cũng không giương nanh múa vuốt như trước nữa nên càng thêm tự tin.
"Thạch Đầu là con ruột của ta, vậy nó không phải con ruột của Triệu Đức Vượng sao? Nó không phải là cháu ruột của ngươi sao? Nếu các người đối xử tốt với Thạch Đầu, vậy thì được. Nếu như các người đối xử tệ với Thạch Đầu, ta sẽ đứng trước cửa các ngươi mắng cả ngày. Nếu ta không có thời gian, ta sẽ đi thuê người ta mắng tới cửa nhà các ngươi, kẻ ác sẽ bị kẻ ác trừng trị, các ngươi dám lừa gạt ta thì ta cũng sẽ không để các người sống tốt hơn đâu! Còn chờ gì nữa, Triệu Đức Vượng, đi mau lên, bây giờ chúng ta cùng đi chỗ phu nhân bên kia ghi danh cùng nhau hòa ly."
Ý định ban đầu của họ không phải là hòa ly, họ hy vọng con dâu sẽ vì cái nhà này mà đi cầu xin Đức Thụy phu nhân.
Triệu phu nhân cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Thấy vợ và con trai đi vê phía chỗ con dâu đang làm việc, ông ta bèn đi theo.
Ông cụ Triệu ở cách đó không xa, vốn đang làm ruộng nhưng lo lắng vợ và con trai sẽ làm phật lòng Đức Thụy phu nhân nên đã đến xem một chút.
Vốn dĩ bà ta muốn đè đầu cưỡi cổ con dâu, nhưng bây giờ lại bị Triệu nương tử phản lại.
Vốn tưởng rằng vợ mình cùng con trai có thể xử lý con dâu, không ngờ lại bị con dâu dọa ngược lại.
Khi Triệu Đức Vượng nhìn thấy Triệu nương tử định làm thật, hắn ta càng trở sợ hãi hơn.
Triệu phu nhân không phục: “Rõ ràng...
Ông cụ Triệu đi tới, đá một phát mạnh vào người Triệu Đức Vượng rồi mắng: "Chỉ có một lần ta không đi theo mà lại gây ra tai vạ như vậy rồi! Ngươi không biết tốt xấu, vợ ngươi tài giỏi đức hạnh hiên huệ như vậy mà ngươi còn muốn hòa ly, đầu óc ngươi có phải chứa cứt hay không hải
Triệu Đức Vượng không biết phải làm gì, bây giờ hắn ta lại bị cha mình đá một phát nên cũng không nói gì nữa
Nhưng cô con dâu rất bướng bỉnh, thà hòa ly chứ không chịu khuất phục đi vào khuôn khổ.
Ông cụ Triệu mắng: "Câm miệng cho ta! Tìm đâu ra cô con dâu tốt như vậy? Dọc đường luôn cõng bà đi, các thôn dân đều nhìn thấy hết, bà nói nó ngỗ nghịch bất hiếu, không sợ trời đánh đầu lưỡi bà sao. Con dâu làm việc trong xưởng nhuộm vải, trong đó toàn là nữ nhân công, bình thường làm xong cũng về nhà ngay lập tức, sao lại không tuân thủ nữ tắc chứ? Bà bêu xấu con dâu như vậy mà cũng dám nói ra được? Bà già lớn tuổi rồi nên ta tha cho lần này, lần sau mà còn dám nói nữa ta sẽ xé miệng bà ra."
Triệu phu nhân không muốn con trai và con dâu hòa ly, bà ta cũng chỉ muốn làm mình làm mẩy với con dâu một chút. Hiện tại bị ông già mắng một trận, bà ta liền xoay người rời đi, không muốn ở đây xấu hổ mất mặt nữa, chuyện này coi như xong.
Triệu Đức Vượng nhìn thấy mẹ già của mình rời đi nên cũng muốn rời đi.
Ông cụ Triệu ngăn lại: "Ngươi làm sai chuyện mà không nói xin lỗi vợ ngươi sao? Ta thường dạy ngươi, biết lỗi thì sửa, cái đầu chó của ngươi không nhớ kỹ sao?"
Bây giờ Triệu Đức Vượng không dám hòa ly, hắn ta vừa đắc tội Lưu thị và Liễu Phán Nhị, lại hòa ly với vợ mình, số bạc ít ỏi trong nhà hắn ta còn muốn mua một căn nhà, nào còn bạc mà cho hắn ta cưới một người vợ nữa?
Hơn nữa, con dâu mới chưa chắc đã xinh đẹp và đảm đang như Triệu nương tử.
"Nương tử, ta sai rồi, vừa rồi ta quá hấp tấp, sợ nàng làm chuyện có lỗi với ta nên mới nóng nảy như vậy." Triệu Đức Vượng ngượng ngùng nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của Triệu nương tử.
Triệu nương tử trừng mắt nhìn trượng phu, nếu không phải vì con trai thì nàng ấy đã không chút do dự trừng mắt nhìn Triệu Đức Vượng rồi. Con trai Thạch Đầu của nàng ấy năm nay mới 6 tuổi, nếu hòa ly thì nàng ấy sẽ không thể mang con theo được, từ nay con trai nàng ấy sẽ sống với mẹ kế, cuộc sống sẽ khó khăn vất vả.
Tuy nhiên, nàng ấy không mong đợi quá nhiêu ở một nam nhân như Triệu Đức Vượng, chỉ cần hắn ta sống an phận thủ thường, không gây rắc rối cho nàng ấy là được.
Thấy con dâu im lặng không lên tiếng, ông cụ Triệu vội vàng nói: "Mẫu thân Thạch Đầu, mẹ chồng con miệng lưỡi sắc bén, lòng dạ mềm như đậu hủ, bà ấy chỉ muốn trong nhà đứng tên ta. Mọi chuyện không suôn sẻ nên mới tức giận với con như vậy. Tất cả chúng ta đều là người một nhà cả, nhà đứng tên ai mà chả như nhau? Còn không phải là tất cả mọi người ở cùng nhau sao?Đừng cãi nhau nữa, con nói với người khác một tiếng, ta về nhà cầm tiền đến rồi hôm nay chúng ta mua căn nhà này, sẽ đứng tên của con."
Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, bây giờ chẳng phải cha chồng muốn ghi tên nàng ấy vào căn nhà sao?
Ông cụ Triệu tức giận mắng: "Ta còn chưa chết, cũng không đến phiên ngươi làm chủ cái nhà này, chỉ cần ngươi mỗi năm kiếm được hơn hai mươi lạng bạc, ta có thể làm chủ, tên cũng có thể ghi tên của ngươi."
Triệu nương tử thấy cha chồng đã nói như vậy, cũng không thể không nể mặt ông ta: "Cha, con không phải là không hiểu chuyện, căn nhà này là phúc lợi do Đức Thụy phu nhân cho, cũng là cho những nữ nhân công trong xưởng. Đức Thụy phu nhân không thể vì con mà thay đổi quy tắc được, nếu không sau này sao có thể quản nhiều người như vậy được? Cha lúc nãy cũng đã nói rồi nhà này đứng tên con, chẳng lẽ con lại không cho hai người ở? Chuyện này con cũng không làm được như vậy."
Hắn ta kiếm được nhiều nhất cũng chỉ mười lượng bạc một năm, không kiếm được hơn hai mươi lượng bạc.
Triệu Đức Vượng nghe thấy điều này, hắn ta lập tức ủ rũ.
Mặc dù rất bực bội nhưng Triệu nương tử vẫn nhịn.
Khi Triệu Đức Vượng nghe thấy điều này, nghĩ rằng mẫu thân mình nhất định sẽ không vui, Cha...
Ông cụ Triệu không có tiền để con trai tái giá, cho dù sau này có tiền để con trai tái giá thì ông ta cũng không muốn cháu trai Thạch Đầu của mình sống dưới trướng mẹ kế, dẫu sao cũng không phải mẹ kế nào cũng đối xử tử tế với đứa trẻ không phải là con ruột của mình như Liễu Phán Nhi.
Tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, hôm nay ra quyết định mua nhà, cũng chuyển nhà luôn, nàng ấy sống trong căn nhà trúc này đủ rồi.
Ông cụ Triệu tức đến trong lòng chảy máu, nhưng nếu không ghi nhà dưới tên con dâu thì nói không chứng nàng ấy sẽ thật sự cao chạy xa bay. Một gia đình như vậy cũng sẽ phải tan rã.
Bây giờ cha chồng đã đồng ý rồi, Triệu nương tử cũng đã nhìn thấu mẹ chồng và trượng phu nàng ấy căn bản không dám cùng nàng hòa ly, chẳng qua là hù dọa nàng ấy mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT