Đường nương tử cười trộm: "Ngươi chắc chắn họ hâm mộ chứ không phải thông cảm với ngươi?"

Đường Vân Sơn cười hì hì: "Họ sợ nhưng ta không sợ. Nương tử ta là nương tử tốt nhất trên đời, cũng là người tốt với ta nhất."

Nghe chồng nói vậy, Đường nương tử mỉm cười, tuy vừa khổ vừa mệt, thế nhưng nàng ấy cảm thấy trong lòng ngọt ngào và ấm áp.

Sau khi vê đến nhà, Đường nương tử cầm bút chì viết vào vở: "Thiến hai mươi con heo, 400 văn."

Đường nương tử quyết tâm học tập không nghỉ nên bây giờ nàng ấy đã biết được hai ba trăm chữ thường dùng, giờ nàng ấy có thể ghi chép lại củi gạo mắm muối, tiền bạc và tất cả những thứ gắn bó chặt chẽ với cuộc sống của mình.

Có sổ sách, cuối cùng nàng ấy cũng cảm nhận được sự hữu dụng của việc biết chữ, không bao giờ phải học bằng cách ghi nhớ cũng như quên thứ này thứ kia.

Liễu Phán Nhi dùng hành động của mình để thay đổi phái nữ xung quanh, khiến cuộc sống của họ tốt đẹp hơn. Những người phụ nữ này đã bò ra từ vũng bùn, họ sẽ có lối thoát tốt đẹp hơn.

Đường nương tử dùng tay nghề thiến heo của mình để kiếm được ba lượng bạc của cả thôn Cát Tường. Ngoài chi tiêu những thứ cần thiết trong cuộc sống, số còn lại nàng ấy đều để tiết kiệm.

Sau khi Triệu nương tử bàn bạc với người nhà, mỗi tháng nhà họ có thể tiết kiệm được hai lượng năm đồng bạc, một năm gân ba mươi lượng bạc, chưa đến bốn năm là có thể mua được nhà.

Càng lúc càng có nhiều nhà cửa ở trấn Cát Tường. Đặc biệt là các dãy nhà của người dân, căn nọ còn đẹp hơn căn kia kia. Đợi sau khi thu hoạch ớt, sẽ càng có nhiêu người mua hơn.

Liễu Phán Nhi cũng rất hào phóng, nàng trả cho nàng ấy 125 văn mỗi tháng. Lúc trước cha mẹ chồng và chồng nàng ấy cũng đi khai hoang và làm việc vặt nên cũng tiết kiệm được chút tiền.

Hiện tại Triệu nương tử đang là quản sự của xưởng nhuộm vải, nàng ấy làm việc gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa biết rất rõ về mỗi người nên có thể đảm nhiệm công việc này.

Bây giờ trời mưa càng ngày càng nhiều, những người dân vốn dĩ ở lều trúc tuy vẫn có thể che mưa chắn gió, thế nhưng vẫn rất khó chịu.

Vốn dĩ nàng ấy ngại nói với Liễu Phán Nhi, nên đành thử nói trước mặt Lưu Thị. Lưu Thị nói cho nàng ấy, nhà dân trong thị trấn cũng có thể bán cho người dân trong thôn. Tuy nhiên mỗi viện tiêu chuẩn có giá khoảng một trăm lượng bạc.

Thôn Cát Tường phát triển rất mau, mỗi ngày đều có sự khác biệt.

Nghe thế tâm trạng Triệu nương tử càng thêm kích động.

Nghe vậy, Triệu nương tử thấy Liễu Phán Nhi không bận mới tranh thủ sau khi báo cáo công tác, hỏi nàng: "Phu nhân, giờ trung bình mỗi tháng nhà ta có thể tích góp được hai lượng năm đồng bạc, trong nhà đang tiết kiệm được ba mươi lượng bạc. Vốn dĩ chúng ta đang đợi bán ớt lấy tiền, thế nhưng sắp đến hè rồi, nên mưa rất nhiều. Giờ ở lầu trúc không chỉ dễ bị ẩm mà còn nhiêu muỗi. Ta định trích một ít bạc mua trước một căn nhà trên thị trấn. Sau này mỗi tháng sẽ trừ số còn lại vào tiền công của ta, được không?”

Lúc trước Liễu Phán Nhi đã nghe Lưu Thị nói về ý định của Triệu nương tử, thấy Triệu nương tử nói vậy, nàng cũng tiện thể nói: "Được, một căn một trăm lượng bạc, đưa trước ba mươi lượng bạc, sau này sẽ trừ vào tiền công của ngươi, mãi đến khi hết mới thôi. Đúng rồi, bao giờ ngươi trở về, nhớ bảo người nhà gieo trông ớt cẩn thận, có khi năm nay sẽ trả hết số bạc còn thiếu."

Ngoài ra, Lưu Thị còn nói cho nàng ấy, chỉ cần họ làm việc ở xưởng, ngoài ruộng, hay ở cửa hàng, nếu muốn mua nhà thì kể cả không đủ tiền cũng có thể nợ, số còn lại trừ vào tiền công.

Ở quê trước kia, có lẽ Triệu nương tử sẽ không tin, thế nhưng ở đây, nàng ấy đã chứng kiến sự tài giỏi của Đức Thụy phu nhân, nên cực kỳ tin tưởng.

"Phu nhân, nhất định ta sẽ bảo người nhà chăm sóc cẩn thận." Triệu nương tử kích động nói, cảm thấy vui mừng mất kiểm soát. Họ có nhà rồi, hơn nữa rất có thể sẽ trả hết nợ trong năm nay: "Giờ ta sẽ về nhà lấy bạc đến đây để mua nhà."

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng rồi, để ta nói cho ngươi một chuyện. Đây là phúc lợi của những công nhân nữ ở đây, chỉ có người làm việc ở chỗ của ta mới có tư cách trả tiền theo từng đợt. Hơn nữa lúc đăng ký, phải viết tên người làm việc ở chỗ của ta, dù sao hầu như tiên mua phòng đều do các ngươi trả mà."

Triệu nương tử nghe vậy, rất khiếp sợ: "Phu nhân, vậy nếu nhà ta mua nhà vậy chỉ có thể đăng ký tên ta hay sao?"

Liễu Phán Nhi cười khẽ: "Đúng vậy, vì ngươi là công nhân của ta, ta mới cho ngươi phúc lợi như vậy, trước hết cứ lấy một căn nhà đã, với giá cả của phía nam thì ta bán cho các ngươi với giá 100 lượng bạc cũng không đắt. Nếu các ngươi tự xây một căn nhà như thế cũng phải tốn ít nhất 120 lượng bạc."

Triệu nương tử thầm đồng ý: "Phu nhân nói đúng, phu quân của ta cũng làm việc ở đó, nghe những người ở đấy nói, nhà cửa bên đó vô cùng tốt, hơn nữa mỗi căn đều rất lớn, ví dụ như phòng ngủ cũng có tường ngăn ở giữa, có thể chia làm hai gian. Hơn nữa tìm người làm cũng phải tốn tiền. Nếu xây nhà thì tất cả già trẻ đều phải phụ giúp, mệt đến lột da. Nhà có sẵn, cũng có thể ở bất cứ lúc nào, hơn nữa còn có thể ở căn tốt nhất trước thời hạn, kể cả viết tên dưới danh nghĩa của ta, chắc cha mẹ chồng cũng không để ý."

Nếu cứ để ý, vậy ở lêu cỏ tiếp đi.

Dù sao đây là phúc lợi phu nhân dành cho các nữ công nhân, không phải ai cũng có †ư cách trả tiên theo đợt, hơn nữa được vào ở nhà lớn.

Cả nhà Triệu nương tử vẫn chưa ngủ, chờ nàng ấy về báo tin.

Triệu nương tử cười: "Dĩ nhiên ta đã cầu xin, nàng cũng đã đồng ý. Tuy nhiên phu nhân nói, đây là phúc lợi cho công nhân và cấp dưới của nàng, nếu muốn vào ở trước thời hạn, căn nhà phải viết dưới tên công nhân làm việc ở đó. Sau đó mỗi tháng sẽ trừ vào tiền công của công nhân trả nợ."

Những người khác cũng nhìn Triệu nương tử với ánh mắt mong chờ.

Nghe vậy, Triệu nương tử bừng tỉnh, chẳng trách dù nhà không đủ bạc nhưng cha mẹ chồng vẫn liên tục giục nàng ấy mua nhà, hóa ra là muốn nàng ấy cầu xin ân huệ phu nhân. Nghe vậy, cả nhà đều tỏ vẻ thất vọng, Triệu phu nhân ngại ngùng nói: "Nhưng nhà chúng ta mới tiết kiệm được ba mươi lượng bạc, ngươi là cấp dưới đắc lực của phu nhân, chẳng lẽ ngươi không cầu xin phu nhân cho chúng ta chia ra trả bạc thành nhiều lân được à, để chúng ta vào ở đó trước?"

Triệu nương tử cười: "Có bán, một trăm lượng bạc một căn."

Được, nếu nàng ấy đã cầu xin ân huệ, hơn nữa nàng ấy cũng trả hơn nửa số bạc mua nhà, vậy nàng ấy sẽ thoải mái viết tên mình.

Ông cụ Triệu cười, đánh giá rất cao người con dâu này: "Vợ Đức Vượng, phu nhân nói có bán nhà trong thị trấn không?"

Triệu Đức Vượng thấp giọng hỏi: "Phu nhân an bài không hợp lý thì mẫu thân nên nói chuyện với phu nhân chứ?”

Nghe vậy, Triệu phu nhân lập tức nóng nảy: "Trừ lương trả nợ cũng được, dù sao cũng là tiền của nhà mình cả, ai trả tiền cũng đều như nhau. Ta với cha con còn ở đây, ngôi nhà này sao có thể viết tên con được, cho dù sau này ta với cha con đều không còn nữa thì cũng phải viết tên con ta lên đó, làm gì đến lượt viết tên conl"

Ông cụ Triệu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy nên vẫn giữ im lặng.

"Phu nhân tính một tháng ta có thể kiếm được 125 đồng, hơn nữa tính cả tiền thưởng tết nhất và các ngày lễ, có khi lên đến bốn lượng bạc, tổng cộng 22 lượng bạc. Năm nay trả hết ba mươi lượng bạc, còn lại ta chỉ cần làm việc ở xưởng ba năm là có thể trả hết nợ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play