Đường Vân Sơn suy nghĩ: Hoàng huynh đệ và Trương huynh đệ đã đi theo, chờ bọn họ về thì sẽ biết ông cụ Chu đi đâu. Đêm hôm qua ta đã muốn thẩm vấn, nhưng ta vừa mới lấy miếng giẻ nhét miệng ra, lão già kia đã muốn tự sát. Hoàn toàn không có cách nào thẩm vấn được, đành phải chặn miệng lại một lần nữa."
Liễu Phán Nhi cũng không có cách nào tốt hơn, hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ mấy thứ này: "Đã như vậy thì chúng ta giao nộp tên buôn người này cho quan phủ, để cho người am hiểu về việc thẩm vấn ra tay."
Đường Vân Sơn gật đầu, quả thật có am hiểu chuyện đánh giặc nhưng thật sự không am hiểu chuyện thẩm vấn. Phu nhân đã nói như vậy, Đường Vân Sơn cũng đồng ý: Vâng, phu nhân.
Vậy là cả đoàn người vội vàng ăn sáng, rồi giải lão già gian xảo tới huyện thành.
Cuối cùng Trân Thanh Tùng cũng đã tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, nhưng bởi vì hôm qua chưa ăn cơm, lại bị rơi xuống nước, cả người ướt sũng nên bị nhiễm phong hàn. Mời đại phu, nằm bẹp ở nhà, nhờ hàng xóm giúp đỡ.
Trân Thanh Sơn là một trong những nạn nhân, cho nên đi cùng với Liễu Phán Nhi tới huyện nha.
Lúc đến huyện nha, Liễu Phán Nhi trình cáo trạng lên. Nha dịch biết mặt Liễu Phán Nhi bèn mời nàng ngôi xuống rồi lập tức đi thông báo cho Lưu đại nhân.
Lưu đại nhân vừa nghe nói Liễu Phán Nhi tới bèn lập tức đi qua bên này: "Phu nhân, ta đã xem qua cáo trạng, sau đó sẽ xem qua những đoạn được ghi chép trong hồ sơ. Kế tiếp ta sẽ phái người am hiểu việc thẩm vấn đi thẩm vấn, nhất định sẽ tìm ra đồng bọn của bọn buôn người."
Liễu Phán Nhi gật đầu, cười nói: "Trông coi thật kĩ cửa hàng của nhà chúng ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi."
Lưu đại nhân vội vàng đáp lễ, ông ấy chỉ mới là quan thất phẩm, không thể nhận nổi cái hành lễ này của Cáo mệnh phu nhân ngũ phẩm: "Phu nhân đừng khách khí. Đây cũng là chức trách của bổn quan."
"Tam Mao, Tứ Mao, hai người các ngươi nên đi học chữ, lên trên trấn cũng nên học tập một đoạn thời gian tại cửa hàng vải. Từ hôm nay trở đi, các ngươi đi theo bên người Tiểu Lý chưởng quỹ làm việt vặt." Liễu Phán Nhi nói rõ. Tam Mao và Tứ Mao là người hầu của nàng, đã ký văn khế cầm cố với nhà nàng, hơn nữa nàng cũng đối xử tốt với hai huynh đệ nhà này, về tình về lý thì hai tiểu tử này sẽ trung thành với nàng. Liễu Phán Nhi cáo từ rồi đi thẳng đến cửa hàng thu được ngày hôm qua.
Cuộc thẩm vấn cũng không thể kết thúc trong thời gian ngắn được.
"Vâng thưa phu nhân, bọn ta nhất định sẽ làm việc thật tốt." Tam Mao cười đáp. Trước kia bọn họ chỉ là những tiểu ăn mày tại thị trấn. Hiện giờ đã nửa năm trôi qua, bọn họ đã trở thành người hầu của Đức Thuy phu nhân, được ăn ngon mặc ấm, còn có được một công việc tốt, trong lòng bọn họ vô cùng cảm kích.
Liễu Phán Nhi đứng lên nói lời cảm tạ: "Đa tạ Lưu đại nhân."
Hắn ta nhất định sẽ kinh doanh thật tốt, khiến Vương chưởng quỹ và em vợ của hắn ta lau mắt mà nhìn.
Thấy có thêm hai người giúp việc, Lý Thành có thể nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng xong xuôi, còn đảm bảo với Liễu Phán Nhi rằng quầy hàng và kệ đỡ sẽ làm xong sau ba ngày và được chuyển tới đây.
"Phu nhân, người xem khi nào thì khai trương?" Lý Thành hỏi, hắn ta đã gấp không thể chờ được việc lên làm chưởng quỹ rồi.
"Đa tạ phu nhân." Tam Mao cảm tạ, vô cùng chờ mong đối với công việc trong tương lai.
Nín hơi một chút, Lý Thành càng thêm ra sức làm việc.
Liễu Phán Nhi thấy Lý Thành làm việc có trật tự ngăn nắp nên vô cùng yên tâm giao cho hắn ta.
Trước lúc đi, Báo Tử nói rõ với Tam Mao và Tứ Mao: "Hai người các ngươi ở trên trấn nhất định phải siêng năng học tập, phải có mắt nhìn, bán hàng thật tốt cho phu nhân của chúng ta, tiếp thêm thu hoạch cho nhà chúng ta."
Tứ Mao vỗ n.g.ự.c một cái: "Báo Tử ca, huynh cứ yên tâm. Nếu không có phu nhân thì cũng đã không có bọn ta bây giờ,. Tuy bọn ta còn nhỏ nhưng cũng biết xem sổ sách, biết tính toán, cũng biết kinh doanh. Buổi tối bọn ta sẽ ở bên trong cửa hàng, trông chừng đồ vật trong khố phòng, cam đam hoàn thành nhiệm vụ."
Tam Mao cũng cười, nói: "Bọn ta đã từng lăn lộn nơi phố phường, nếu không có mắt nhìn cũng không sống được tới bây giờ. Phu nhân dạy bảo bọn ta nhiều như vậy, nếu vẫn làm không tốt thì đấy chính là đồ đần."
"Hai người các ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận được như vậy là tốt rôi, cứ cố gắng làm việc, phu nhân sẽ không bạc đãi các ngươi đâu." Báo Tử trầm giọng nói: "Không nên gây xung đột với người khác, phải nhẫn nhịn. Không nhịn được cũng phải nhịn, sau đó báo lại cho phu nhân, đã biết chưa?”
Làm ăn buôn bán kiêng kị nhất là xung đột với khách hàng, không chỉ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn mà còn có thể ảnh hưởng tới danh dự.
"Đã rõ, Báo Tử ca." Tam Mao và Tứ Mao đồng ý, tự mình đứng ở cửa ra vào nhìn Báo Tử ca, sau đó vội vàng đánh xe ngựa đưa phu nhân rời khỏi.
Liễu Phán Nhi không biết rằng, lão già gian xảo kia mới bị đưa đến đại lao của huyện nha chưa được bao lâu đã c.h.ế.t vì thất khiếu đổ máu.
Người phía dưới không dám giấu diếm, vội vàng trình báo lên Lưu đại nhân.
Huyện lệnh Lưu sững sờ: "Bây giờ bọn buôn người lợi hại như vậy sao? Ta còn chưa kịp thẩm vấn, phạm nhân đã bị diệt khẩu rồi?"
Trợ tá Từ gật đầu: "Không thể tra xét được, Thần Vương rất có thanh thế tại phủ Tâm Dương, hơn nữa đại bộ phận bạc được khai thác đều nộp lên cho bệ hạ biểu đạt thành ý. Nếu đắc tội với Thân Vương, nói không chừng sẽ đắc tội với bệ hạ. Đại nhân, tâm địa của Đức Thuy phu nhân thiện lương, hơn nữa có chút ngay thẳng, nàng chỉ cho đó là bọn buôn người, cũng không biết chuyện của Thần Vương và mỏ bạc Tây Sơn, ngài còn phải phái người đi nhắc nhở Đức Thuy phu nhân một chút đấy!"
Trợ tá Từ cau mày: "Đại nhân, tại hạ cảm thấy đây không phải là một tên buôn người bình người. Nếu là một con buôn bình thường, sau khi đồng bọn bị bắt, những người còn lại đã sớm chạy trốn mất dạng rồi, làm sao còn có lá gan thuê người diệt khẩu chứ? Bọn chúng không sợ bị tóm gáy hay sao?"
Lưu đại nhân hít vào một ngụm khí lạnh, nội tâm vô cùng kinh hoảng. Mỏ bạc Tây Sơn, đây chính là sản nghiệp của Thần Vương. Năm ấy lúc tiên đế còn tại vị vô cùng tin yêu người đệ đệ này, đất phong ngay tại phủ Tâm Dương, huyện Tây Sơn. Mà mỏ bạc lại nằm ngay huyện Tây Sơn.
Ánh mắt của trợ tá Từ lấp loé, sau đó lấy nắp chén trà trước mặt ra, dùng ngón tay chấm chút nước trà rồi viết lên mặt bàn: "Mỏ bạc Tây Sơn."
Lưu đại nhân cũng dần tỉnh táo lại, cảm thấy trợ tá Từ nói rất có đạo lý: "Đúng vậy, không thể suy đoán theo lẽ thường. Trước đó chúng ta cũng nhận được báo án, đa số được đưa tới đều là tiểu hài tử và các cô nương, có rất ít nam tử, nhất là thanh niên cường tráng từ mười lăm tuổi trở lên. Trợ tá Từ, ngươi nghĩ xem nơi nào cần những thanh niên cường tráng này, hơn nữa còn có năng lực g.i.ế.c người diệt khẩu?"
"Vậy chuyện này không thể tra xét nữa sao?" Lưu đại nhân lo lắng, nhìn về phía trợ tá Từ.
Bên cạnh là trợ tá họ Từ, là một tú tài, nhưng sau nhiều lần trượt đã thông qua quan hệ đẩy vào môn hạ của Lưu gia, trở thành huyện lệnh của Lưu đại nhân.
Lưu đại nhân sâu sắc chấp nhận: "Thế lực của Thần Vương lớn, không dễ dây vào. Đức Thuy phu nhân có lòng tốt, lại có tài trong lĩnh vực nông nghiệp, chúng ta phải bảo vệ Đức Thuy phu nhân. Trợ tá Từ, ngươi dùng lí do kiểm tra việc lai tạo hai vụ lúa, thay ta đến trấn Cát Tường một chuyến, sau đó nói rõ tình huống với Đức Thuy phu nhân. Chuyện này không thể điều tra thêm, coi như lão già kia sợ tội nên tự sát, vấn đề kết thúc ở đây. Nếu cứ tiếp tục tra xét thì cho dù có thể giữ được cái mũ cánh chuồn (*) này cũng không bảo vệ được mạng nhỏ."
(*) mũ cánh chuồn: mũ quan
Trợ tá Từ đồng ý: "Vâng thưa đại nhân."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT