Đến khi Liễu Phán Nhi đưa mấy đứa bé đi, Cố lão phu nhân lập tức cảm thấy vắng vẻ, vậy là viết thư ra roi thúc ngựa mang tới kinh thành. Muốn khi nào Cố Thiệu làm gần xong việc thì về nhà ngay lập tức.
Trước kia bà ấy còn hỏi suy nghĩ của cháu trai, muốn tìm một người vợ kiểu như thế nào. Cháu trai luôn luôn nói, đợi đến khi công thành danh toại sẽ thành gia lập thất. Khi đó cháu trai bê bộn nhiều việc, Cố lão phu nhân cũng không tiện quấy râầy cháu trai.
Nhưng trong lúc vô tình phát hiện cháu trai động lòng, nhưng lại là người con gái hắn ta yêu mà không có được, Cố lão phu nhân cũng đau lòng. Nhưng mà Cố lão phu nhân cũng có tham khảo, cháu trai thích người con gái có tính cách hoạt bát, quyết đoán mạnh mẽ, tất nhiên là phải xinh đẹp nữa.
Chỉ có điều, Cố lão phu nhân không tìm được người thích hợp ở huyện thành.
Chưa kể những điều khác, bà ấy ghét những người bó chân, mà ở phương nam việc bó chân đã trở thành phong tục, sau khi suy nghĩ, Cố lão phu nhân quyết định đi tới kinh thành, gặp gỡ hội tỷ muội bạn già cũ, trò chuyện tán gẫu, cố gắng xếp việc hôn nhân cho cháu trai, cố gắng tìm một nữ tử vui tươi hào phóng, trắng trẻo xinh đẹp.
Nói là làm, ngay hôm đó Cố lão phu nhân bèn dặn nha hoàn thu xếp hành lý, đồng thời còn giao sản nghiệp trong nhà cho Cố quản gia.
Nếu cháu trai không rảnh để quay về, Cố lão phu nhân đành đến kinh thành phía Bắc.
Liễu Phán Nhi trở lại Mỹ Vị lâu, thấy Lý Thành và Báo Tử đang đợi sẵn.
Lý Thành và Báo Tử, tìm người trung gian lần nữa, đến xem hai cửa hàng một chút.
"Đã ăn rồi, thưa phu nhân." Báo Tử trả lời: "Ta và đại ca Lý Thành tìm được mấy người trung gian, nhân lúc buổi trưa bọn ta đi xem thử mấy căn, chọn trúng được hai căn. Nếu phu nhân rảnh rỗi, bây giờ chúng ta đi xem thử."
Liễu Phán Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, hiện tại đi xem một chút. Chủ yếu nhìn vị trí, cũng như lưu lượng người ở cửa ra vào. Về phần giá cả, đến lúc đó thương lượng sau."
Lý Thành giới thiệu: "Hai cửa hàng này đều ở trên đường phố phồn hoa. Căn đầu tiên là hai gian mặt tiền, sân sau có ba phòng, vốn làm son phấn, hiện tại làm không nổi nữa, muốn chuyển nhượng lại, giá sáu mươi lượng bạc. Cửa hàng còn lại, nằm đối diện cách Mỹ Vị lâu không xa, cửa hàng có ba gian mặt tiền, phía sau có sáu gian phòng, ba gian để ở, ba gian để làm kho hàng. Sân sau còn có giếng nước và chuồng ngựa, sân khá lớn. Đương nhiên, giá căn này cũng đắt hơn một chút, cân bảy trăm hai mươi lượng bạc."
Liễu Phán Nhi nghĩ đến việc bản thân bình thường rất bận rộn, đến huyện thành một chuyến, có thể làm việc, liền mau chóng lo liệu: "Được, đi xem một chút."
Tiền trong nhà, đều dùng để xây nhà, bây giờ trong nhà chỉ còn xưởng nhuộm vải là có thể kiếm tiên, nhưng vẫn không đủ. Cũng may còn có bạc bệ hạ ban thưởng, mới có thể duy trì khả năng xây dựng hiện tại.
Liễu Phán Nhi hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"
Cửa hàng đã đến tay, Liễu Phán Nhi cũng rất vui sướng, nói với Lý Thành: "Cửa hàng này ban đầu là buôn bán hương liệu, bên trong có rất nhiều thứ không thích hợp."
Bảy trăm hai mươi lượng bạc, hơn nữa có Lý chưởng quỹ hỗ trợ mặc cả, cuối cùng giảm giá hai mươi lượng bạc, còn bảy trăm lượng bạc tròn.
Nhân lúc nha môn còn có người làm việc, trực tiếp đến nha môn làm khế thư. Chia làm ba bản, người mua, người bán và quan gia mỗi người một bản, sau đó nộp các loại thuế có liên quan.
Cuối cùng Liễu Phán Nhi chọn cửa hàng cách đó không xa, vị trí tốt, hơn nữa mặt tiền cũng lớn, tương lai không cần thay đổi cửa hàng lớn. Nhà kho phía sau và nơi ở, cũng không nhỏ. Có giếng nước, nấu ăn và rửa mặt, thuận tiện hơn rất nhiều. Nhà kho để xe ngựa cũng không nhỏ, sau này đến huyện thành, có thể trực tiếp đặt xe ngựa ở sân sau của cửa hàng, không cần tiêu tiên, để cho người khác trông coi.
"Trang trí bên trong, có thể dùng thì dùng; những thứ không thể dùng, chuyển vào nhà kho trước. Ta cho ngươi một lượng bạc để trang trí cửa hàng. Khi chuẩn bị xong, hãy phái người đưa tin đến nhà ta, ta sẽ yêu câu Báo Tử giao hàng cho ngươi. Mặt khác, một mình ngươi bận không lo được, ngày mai ta sẽ phái hai người tới, trợ giúp ngươi, làm tiểu nhị."
Lý Thành nghe nói như vậy, đương nhiên biết Đức Thụy phu nhân chỉ muốn cài cắm người trong cửa hàng.
Hắn ta không tức giận, ngược lại còn cảm thấy như vậy khá tốt.
Lòng tin mà Đức Thụy phu nhân dành cho hắn ta đến từ sự giới thiệu của thúc thúc, sau này hắn ta sẽ sử dụng khả năng của mình để chứng minh lòng trung thành và nhân phẩm.
Lý Thành cười nói: "Phu nhân yên tâm, người ngài phái tới ta nhất định sẽ dạy bọn họ thật tốt, sớm ngày khai trương."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Huyện thành bên này giao cho ngươi. Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về, bằng không sẽ đóng cổng thành!"
Lý Thành tiễn Liễu Phán Nhi: "Phu nhân đi thong thả!"
May mắn hiện tại ban ngày càng ngày càng dài, bằng không Liễu Phán Nhi cũng không thể ở huyện thành làm xong chuyện hôm nay.
Vừa nói xong, Lý Dung liền cảm thấy tốc độ xe ngựa chậm lại, con bé thò đầu ra từ cửa sổ xe ngựa, hỏi: "Báo Tử, làm sao vậy? Vì sao chậm lại rồi?"
Lý Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút sợ hãi nói: "Nương, bên ngoài tối quá."
Liễu Phán Nhi vỗ vỗ lưng Lý Nam: "Đừng sợ, một lát nữa là chúng ta về đến nhà rồi! Hôm nay làm nhiều chuyện, chậm trễ thời gian."
Lý Nam gật đầu, nằm trong n.g.ự.c mẫu thân.
Lý Dung khuyên nhủ: "Sợ tối thì muội đừng nhìn ra ngoài."
Lý Dung cũng nói: "Nương, sau này có việc người đừng vội vàng như vậy. Làm không xong thì ngày mai đi tiếp, tuyệt đối đừng đi đường vào ban đêm. Không biết vì sao, nhìn thấy bên ngoài tối đen như mực, lòng ta rợn hết cả lên."
Cho dù Báo Tử đã tăng tốc xe ngựa, nhưng đến khi trời tối, các nàng vẫn còn cách trấn Cát Tường mấy dặm đường. Báo Tử giơ đèn, nói với người đối diện: "Xe ngựa của chúng ta bây giờ đã dừng ở ven đường, khi các ngươi đi qua cẩn thận một chút."
Liễu Phán Nhi nói với Lý Dung: "Trong lòng Báo Tử biết rõ, con mau tới đây, buổi tối đừng đụng vào.
Lý Dung đồng ý, ngồi xuống một lần nữa.
Báo Tử trả lời: "Phía trước có một chiếc xe bò, con đường bên này rất hẹp, khi gặp nhau, đi nhanh quá có thể sẽ đ.â.m vào."
Ánh sáng của ngọn đuốc chiếu lên mặt Liễu Phán Nhị, lão già giật nảy mình, vội vàng cúi đầu, dùng sức quất một roi về con phía trước.
Người đánh xe bò đối diện, là một lão già, tốc độ cũng không nhanh.
Lúc đi qua xe ngựa, Liễu Phán Nhi thò đầu ra từ cửa sổ xe, đề phòng xe bò đụng phải xe ngựa.
Người đối diện nghe được lời của Báo Tử, cũng vội vàng nói: "Đa tạ, tiểu ca."
Con bò giống như bị kích thích, dùng sức chạy về phía trước, không khống chế tốt phương hướng, bánh xe của xe bò đụng vào bánh xe ngựa.
"Nước? Nơi này sao lại có nước chứ?" Thanh âm của một nam tử truyền đến: "Ui da, bọc đồ của tal"
Đêm mùa xuân ở miên Nam, nước trong mương rất lạnh.
Xe bò tuy rằng không lật, nhưng lão già đánh xe kia, cùng hai người vốn đang nằm trên xe rơi xuống mương.
Ngược lại là chiếc xe bò kia, bởi vì con bò của lão già đột nhiên bị đánh, giống như phát điên, mạnh mẽ lao tới, trực tiếp rơi xuống mương bên kia.
Ngược lại lão già đánh xe kia bị ngã đến đầu váng mắt hoa, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Bởi vì xe ngựa của Liễu Phán Phán cực kỳ vững chắc, cho dù bị đụng một cái, cũng bởi vì Báo Tử kịp thời phát hiện, dắt ngựa nhanh chóng đi về phía trước, kéo xe ngựa đến con đường bên trên.
Ngọn đuốc trên xe bò vẫn còn sáng, người này nhìn thấy bọc đồ của mình, treo trên xe bò vẫn chưa rơi xuống, vội vàng đứng dậy từ trong nước, lấy bọc đồ xuống, đặt ở bên đường.
Từ giọng nói của nam nhân, có thể ước chừng tuổi tác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT