Những cây lúa này đang phát triển mạnh, có màu xanh nhạt và rất mềm. Khi mùa xuân ấm áp và hoa nở, cải dầu có nhiều nhất ở thôn Cát Tường. Lúc này, cây cải dầu đã nở rộ, núi rừng và đồng bằng tràn ngập sắc vàng.

Liễu Phán Nhi muốn đưa tay ra giúp đỡ, nhưng Lưu thị từ chối.

Đúng lúc buồn chán, Liễu Phàn Nhi đang ngồi hóng mát dưới bóng cây, đột nhiên phát hiện trong người có gì đó khác thường, Liễu Phàn Nhi dở khóc dở cười.

Không phải có thai mà do thời gian trước bởi vì bận rộn và lo lắng nên bị chậm kinh.

Liễu Phán Nhi nhanh chóng tìm một nơi không có ai xung quanh, bước vào không gian và vệ sinh cá nhân thật tốt. Mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt, đặc biệt là hai ngày đầu tiên, nó tuôn trào như đập xã lũ vậy.

Liễu Phán Nhi đi đến trước mặt Lưu thị, cười nói: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ thất vọng rồi! Ta không có thai, mà là chậm kinh. Bây giờ đã tới rồi, ta vê nhà trước nhé."

Khi nghe điều này quả thật Lưu thị có chút thất vọng, nhưng nàng ấy lo lắng rằng Liễu Phán Nhi sẽ càng thất vọng hơn, vì vậy nàng ấy nhanh chóng an ủi nàng: "Liễu muội, đừng lo lắng, ngươi và Nguyên Thanh vẫn còn trẻ, hai ngươi sau này sẽ có con của mình!"

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta không lo lắng, tỷ cũng đừng lo lắng. Cũng đừng làm việc nữa, để người hầu làm, tỷ quan sát từ bên cạnh là được."

Thôn trưởng Lý thấy Liễu Phán Nhi nhiệt tình khách sáo như vậy, nội tâm cũng khá cung kính: "Vợ Nguyên Thanh à, con là người tôn quý nhất trong thôn Cát Tường của chúng ta, bây giờ thôn cân mở một trường học, quan hệ rất nhiều, vì vậy chúng ta đến đây để thảo luận với con."

Về nhà, Liễu Phán Nhi thay quần áo sạch.

"Trưởng thôn, các vị trưởng bối, hôm nay sao mọi người lại rảnh rỗi cùng đến đây thế?"

Liễu Phán Nhi nhờ Miêu Nhi tỷ rót trà, nàng tự mình đi mở cửa.

Ngay khi nàng chuẩn bị chợp mắt, lại nghe thấy Miêu Nhi tỷ ở bên ngoài báo cáo, nói rằng thôn trưởng Lý và một số trưởng lão trong thôn đã cùng nhau đến đây.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Mau vào trong đi, Miêu Nhi, mau pha trà."

Lưu thị cười nói: "Dù sao cũng không phải việc nặng nhọc gì, tiện tay làm thôi." Liễu Phán Nhi không thuyết phục được, cũng không thuyết phục nữa, để cho Tiểu Hoa tỷ làm.

Thôn trưởng Lý rất khách khí, nhưng nếu Liễu Phán Nhi cứ kiên trì, ông ấy có thể cũng sẽ đồng ý.

Thôn trưởng Lý vốn dĩ muốn xây trường học, cả thôn được lợi, cho nên muốn để cho cả thôn nhà nào cũng góp tiền. Nhưng ông ấy chưa kịp nói gì thì Đức Thụy phu nhân đã mở miệng sẽ ra bạc để xây trường.

"Vợ Nguyên Thanh à, ta biết con có ý tốt, nhưng trường học có liên quan đến toàn bộ thôn Cát Tường, trấn Cát Tường của chúng ta, vì vậy ta muốn mọi người đóng góp bạc, làm sao ta có thể để một mình con đóng góp cho được?"

Liễu Phán Nhi nghe thấy điều này, vui như mở cờ: "Thật ra, ta đã muốn xây dựng một trường học từ lâu, nhưng ta vẫn luôn thiếu nhân lực, bây giờ chỉ cân có đủ người trong thôn để làm việc, ta và Nguyên Thanh sẽ trả bạc mua vật liệu. Đây là đại kế của thôn Cát Tường chúng ta, trong lòng ta có tính toán!"

Suy cho cùng, không cần phải tiêu bạc, điều này rất tốt mà.

Liễu Phán Nhi cười nói: "Năm nay trong thôn vất vả xây nhà cửa hàng, trong tay làm gì còn tiên chứ. Người dân đến trước trong thôn chúng ta, mỗi nhà xuất mấy lượng bạc có lẽ cũng không khó, nhưng những người dân trong thôn đến sau thì lại không, kinh tế hơi eo hẹp. Nếu đóng góp theo từng gia đình thì rất khó và có thể ảnh hưởng đến tình thôn nghĩa xóm. Tuy nhiên, nếu ai đó sẵn sàng đóng góp bạc thì ta đồng ý. Trong trường hợp này, những người khá giả sẽ chi nhiều, ít bạc thì lấy ít, không có bạc thì không chi."

Thôn trưởng Lý nghĩ nghĩ, thấy cũng được: "Vợ Nguyên Thanh à, ý tưởng của con không tồi. Dù sao tất cả đều là tự nguyện, đến lúc đó khi xây xong trường học thì lập một cái bia, ghi lại trên đó tên những người đã bỏ tiền bỏ sức, để con cháu sau này ghi nhớ công sức chúng ta bỏ ra xây dựng thôn cùng trường học." Mắt Liễu Phán Nhi sáng lên, tán thưởng: "Ý kiến của trưởng thôn thúc cũng không tệ, xây trường thì không bắt ép, nhưng đi học thì có ràng buộc, tuy không đắt, nhưng không thể không lấy tiền. Bởi vì có những người không tiêu tiền thì không biết xót, tự nhiên không biết trân quý cơ hội được đi học."

Những người khác cũng tích cực phát biểu, liệt kê các đề xuất và ưu và nhược điểm khác nhau. Liễu Phán Nhi lấy một cây bút chì than, viết nó vào một cuốn sổ.

Sau khi toàn thôn quyên góp, gia đình Lý trưởng thôn quyên góp mười lượng bạc, gia đình Lý Đại Tráng quyên góp ba lượng bạc... Cứ như vậy, hai ba lượng bạc cứ thế được cộng lại với nhau, tổng cộng là một trăm hai mươi lượng bạc.

Liễu Phán Nhi thêm tám mươi lượng bạc để gom đủ hai trăm lượng bạc để xây dựng một ngôi trường tốt.

Liễu Phán Nhi đợi cho đến khi kinh nguyệt của nàng kết thúc, bắt đầu chọn một nơi để xây dựng trường học với thôn trưởng Lý, cuối cùng quyết định chọn không gian trống ở bên phải của con lạch, nơi ấy địa thế cao, lại xây thêm một cây cầu qua con lạch để tiện thông hành.

Thôn trưởng Lý cũng là người thuộc trường phái hành động, sau khi chọn địa điểm, gạch ngói sẽ được đưa đến đây trước. Tranh thủ lúc hạt cải chưa chín và mạ chưa sẵn sàng để cấy, vừa vặn thích hợp cho việc xây dựng.

Miễn là người dân trong thôn Cát Tường không làm những công việc lặt vặt, họ đều đến giúp đỡ. Tất cả cùng chung tay, đồng tâm hiệp lực xây dựng trường học. Họ đều biết rằng những gì đang được xây dựng không chỉ là một ngôi trường, mà là tương lai của thôn Cát Tường. Nếu trong thôn có trẻ em học hành đỗ đạt, trấn Cát Tường, thôn Cát Tường sẽ càng vinh quang hơn.

Một sự thật đơn giản mộc mạc đến ngay cả những người nông dân không biết đọc cũng có thể hiểu ngay.

Ngày nào Lý Nam cũng đeo cặp sách đi học, mặc dù đã học được rất nhiều chữ, nhưng bé rất vui khi có bạn chơi cùng ở trường.

Bây giờ đã có thể ăn no mặc ấm, nếu không xây trường học thì thôn Cát Tường chỉ là một thôn giàu có, chỉ có thể mượn danh nghĩa Đức Thụy phu nhân mà không giúp ích gì cho sự trưởng thành của trẻ em.

Quách nương tử đã thu dọn hành lý từ lâu, đưa con gái Tiểu Nhã đến sống trong một sân nhỏ, nàng ấy phụ trách dạy trẻ em dưới mười tuổi, cả nam và nữ đều tham gia lớp học cùng nhau.

Trước sự ngạc nhiên của Liễu Phán Nhi, trường Cát Tường được hoàn thành trong vòng chưa đầy một tháng: gồm có bốn sân viện, một sân lớn hơn chút, với tổng cộng năm phòng học lớn. Hai sân nhỏ dành cho các phu tử sử dụng. Ngoài ra còn có một sân nhỏ, hai nhà bếp và một nhà kho bên ngoài. Một số người không muốn về nhà ăn, họ có thể ăn ở đây. Đây là một nơi dự trữ. Vào mùa xuân, trời khô ráo, sau vài ngày thông gió và làm khô là có thể đưa vào sử dụng. Thợ mộc Lý gia đã làm những chiếc bàn dài và khiêng từng chiếc đến lớp, ngôi trường sẽ sớm được đưa vào sử dụng.

Chỉ có trường học, mới là tương lai của thôn Cát Tường.

Nhưng không đợi Liễu Phán Nhi tìm được phu tử mới, phụ nhân trong thôn đã đưa mấy bé gái đang đọc sách trong trường về nhà.

Ngày xưa ở quê nghèo, không có bạc để xây trường học. Để trốn nạn đói mới vào nam lập nghiệp, cơm ăn áo mặc chật vật, cũng không có bạc để xây trường.

Hôm nay sau khi trở về nhà, Lý Nam u sâu không vui, ngay cả món sườn heo chua ngọt yêu thích của Lý Nam trên bàn cũng không khiến Lý Nam vui vẻ.

Liễu Phán Nhi lo lắng, tiến lên nhẹ nhàng vuốt trán Lý Nam: "Con không sốt chứ? A Nam, con cảm thấy không khỏe ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play