"Kể từ khi thành lập vương triều Đại Chu, Thái Tổ cùng với ba bậc đế vương, tuy rằng bọn họ không cố gắng cai trị, nhưng cũng không xuất hiện vị hôn quân nào. Nhưng quốc lực đang dần dần cạn kiệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, quốc gia của trẫm sớm muộn gì cũng bị diệt vong, chúng ta nhất định phải có một biện pháp mới, để thay đổi cục diện nước Tây Vân tiêu hao quốc lực của Đại Chu."
Mặc dù bề ngoài của Chu Bình Đế rất tức giận, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.
Biện pháp của Lý Nguyên Thanh rất hữu ích, chỉ nói bằng miệng, thì nói không lại những kẻ đã học thuộc lòng kinh thư và kinh thi kia, thì nên nói có sách mách có chứng.
Những tư liệu này, thật sự chỉ cần biết chữ, biết đếm được là tính toán được ngay. Tài văn chương có giỏi đến đâu thì cũng không thể phủ nhận ý nghĩa của những con số này.
Lúc này, Tống lão đại nhân vẫn còn bị những chuyện này làm cho kinh ngạc, bệ hạ không hề quát tháo, cũng chẳng tức giận, lại càng không tranh luận với triều thần. Chỉ là một phần số liệu đơn giản như thế đã làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Tống lão đại nhân cúi người hành lễ: "Những lời bệ hạ vừa nói rất đúng. Cùng tắc biến, biến tắc thông. Nếu đã phát hiện vấn đề nghiêm trọng như thế, không thể không hành động."
*Cùng tắc biến, biến tắc thông: Khi sự vật phát triển tới cực điểm thì phải thay đổi, thay đổi rồi sẽ thông trở lại.
Chu đại nhân, thượng thư Hộ bộ cũng vội vàng hùa theo: Không tích từng bước sao có thể đi ngàn dặm, quốc lực cũng là nhờ tích luỹ từng giờ từng phút. Nếu đã phát hiện ra nguyên nhân tiêu hao quốc lực, tất nhiên phải tìm ra cách giải quyết. Bệ hạ anh minh, vi thần nhất định ứng phó hết mình."
Nếu tất cả đều đồng ý thay đổi chính sách, Chu Bình Đế đã để các đại thần trở về suy nghĩ thật kỹ xem nên làm thế nào để nước Tây Vân trả giá đắt.
Thượng cấp đã bị cách chức, tống giam để điều tra, Ngô đại nhân, Lễ bộ thị lang cũng nơm nớp lo sợ, quỳ trên đất.
Sau đó triều thân đều bày tỏ rằng nên thay đổi chính sách đối xử với nước Tây Vân và các quốc gia xung quanh, không thể chỉ dựa vào chi, hồ, dã, giả và đạo đức nhân nghĩa để thuần hóa bọn chúng.
Tiền đại nhân, thượng thư Binh bộ đứng dậy, cung kính hành lễ: "Bệ Hạ, nếu Đại Chu chúng ta thắng trận, tất nhiên không cần phải nhân nhượng nước Tây Vân. Nước Tây Vân bội ước, ngang nhiên xé bỏ hiệp ước giữa hai nước, phát động chiến tranh khiến cho Đại Chu chúng ta thương vong vô số, tiêu hao một lượng lớn lương thảo. Nhất định phải để nước Tây Vân chịu trách nhiệm, ở đâu ra đạo lý bọn chúng phạm sai lầm, nhưng lại để Đại Chu chúng ta tổn thất nhiêu hơn"...
"Bệ hạ, nước Tây Vân ngày nào cũng tới trước cửa Lý Phiên Viện khóc lóc, nói Đại Chu nhân từ, nên sớm thả những tù binh ra, hắn đã viết xong thư đầu hàng từ lâu. nước Tây Vân trăm phương ngàn kế lấy lòng Đại Chu, mục đích đã quá rõ ràng, chắc chắn là muốn kết thúc chiến tranh giống như trước. Vi thân sẽ không mắc bấy, nhất định sẽ dốc hết sừng mình khiến nước Tây Vân trả giá đắt vì dám nhiều lần xé bỏ hiệp ước hoà bình, xâm lược Đại Chu chúng ta."
Vốn dĩ Chu Bình Đế còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều công sức để thuyết phục triều thân, không ngờ những tư liệu này lại có tác dụng lớn như vậy.
Sùng đại nhân, thượng thư Lễ bộ đã bị kéo xuống để điều tra, không chỉ có liên quan tới tội lơ là chức trách, thậm chí còn có tội thông đồng với địch để bán nước.
Bởi vậy nên sau khi quay về, bọn họ vắt óc suy nghĩ. Một khi mạch suy nghĩ được kích hoạt, bọn họ có thể nghĩ ra được rất nhiều biện pháp, có cái vô cùng độc ác.
Nước mất, làm sao có nhà?
Mặc dù triêu thần có lòng riêng, nhưng thực sự không hê mong muốn giang sơn Đại Chu diệt vong giống như tiền triều Đại Tề.
Nguyên tắc của Chu Bình Đế rất đơn giản, bảo tồn lực lượng của Đại Chu, đồng thời tiêu hao quốc lực của nước Tây Vân.
Nhắc tới Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh thì rất mệt mỏi, sau khi ra khỏi hoàng cung, cùng lên xe ngựa của nhà họ Cố.
Trong xe ngựa có lò lửa nhỏ, trên đó còn đang nấu trà.
Hớp một ngụm trà nóng, Cố Thiệu thở ra một hơi nhìn Lý Nguyên Thanh rồi nói: "Lý huynh, ngươi cảm thấy bệ hạ có thể thuyết phục triều thân sao?”
Lý Nguyên Thanh nghe xưng hô của Cố Thiệu, nhướng mày cười khẽ: "Cố huynh, thời gian ngươi làm việc bên cạnh bệ hạ rất lâu, hẳn là nên hiểu quyết tâm của bệ hạ."
Cố Thiệu cười: "Bệ hạ có hoài bão, nhưng có rất nhiều vật cản, Trước đó, bởi vì tranh đoạt hoàng vị mà người bị thiên hạ cho rằng thủ đoạn tàn nhẫn. Tới tận khi Đức Thuy phu nhân phát hiện nông sản có năng suất thu hoạch cao mới có thể diệt trừ lời đồn này, củng cố hoàng quyên. Lần này là cơ hội tốt để thanh trừ những thế lực cũ, có chứng cứ có lý lẽ, có thể trở thành cơ sở để chúng ta phản bác những kẻ phản đối."
Lý Nguyên Thanh gật đầu: "Nếu như không thay đổi, giang sơn Đại Chu nhiều nhất chỉ có thể kéo dài năm mươi năm. Ta và ngươi đều có thể nhìn thấy, tất nhiên bệ hạ cũng có thể thấy. Cho nên quyết tâm thay đổi của bệ hạ còn mãnh liệt hơn chúng ta."
"Nếu như bệ hạ không đỡ nổi áp lực của triều thần mà chịu thua thì sao?" Cố Thiệu lại hỏi tiếp, trong xe ngựa chỉ có hai người bọ họ trò chuyện, không sợ lọt ra ngoài nên không hề kiêng dè.
Lý Nguyên Thanh cười ha ha nói: "Vậy thì xem như ta bận rộn vô ích, thậm chí sẽ đợi thời điểm thích hợp mà từ quan, trở về thôn Cát Tường làm một người nông dân, ở bên cạnh nương tử."
Các triều thân có mặt tại ngự thư phòng ngày hôm qua, ngoại trừ thượng thư Lễ bộ còn đang trong ngục thì mười bảy người còn lại đều đồng ý.
Bàn tay đang cầm chén trà của Cố Thiệu hơi khựng lại rôi cũng cười.
Tảo triều ngày thứ hai, Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh đều là quan tứ phẩm, vị trí của cả hai hơi khuất phía sau.
Sau khi quay về, ăn đại thứ gì đó rồi tự mình đi nghỉ ngơi.
Lý Nguyên Thanh này không những thông minh, mà còn là người có cá tính.
Chu Bình Đế ngôi trên long ỷ, ngự sử Tống lão đại nhân dẫn đầu, thượng tấu nhất định phải thay đổi sách lược đối với nước Tây Vân, đồng thời nói rõ nguyên nhân nên làm vậy. Hắn cũng nghĩ thông rồi, cứ cho là bán mạng, cũng phải xem thử hoàng đế và đất nước này có đáng để hắn bán mạng hay không?
Đi theo bề trên thế này, làm việc sẽ thuận lợi hơn.
Trước mặt mọi người, Chu Bình Đế hạ lệnh cho Lễ bộ thị lang, Ngô đại nhân thay mặt thượng thư Lễ bộ, Cố Thiệu và Lý Nguyên Thanh làm phụ tá, dẫn đầu các quan viên đàm phán với nước Tây Vân.
Lý Nguyên Thanh và Cố Thiệu nhìn nhau, tốc độ của bệ hạ rất nhanh, thái độ cũng rất kiên quyết.
Các quan viên khác không biết rõ tình hình, dù có ý kiến phản đối cũng không dám thò đầu ra.
Đều nói Lý Nguyên Thanh là kẻ khát máu, không từ thủ đoạn, quỷ kế đa đoan...
Cái người tên Cố Thiệu này, Ngô đại nhân hiểu rất rõ, là người có tài.
Còn Lý Nguyên Thanh, Ngô đại nhân cũng biết, mặc dù là quan đồng liêu nhưng chuyện của Lý Nguyên Thanh đa phần nghe được từ sứ đoàn nước Tây Vân.
Sau khi hạ triều, Ngô đại nhân vẫn cứ nơm nớp lo sợ, đồng thời trong lòng cũng vô cùng kích động. Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, thì chữ "thay mặt" phía trước có thể bỏ đi.
Dù sao cũng không hề có lời nào tối!
Trước đó, ấn tượng của Ngô đại nhân đối với Lý Nguyên Thanh chỉ dừng lại ở chỗ là một tên thô lỗ trong quân đội, làm ra những chuyện mất mặt như là rút dây quần của những tù binh nước Tây Vân.
Nhưng mà bây giờ, bỗng nhiên Ngô đại nhân cảm thấy chỗ nào của Lý Nguyên Thanh cũng tốt, nếu kẻ thù nói xấu, thì đó là tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT