Lý Nguyên Thanh mỉm cười, và quyết định đưa ra một ví dụ để Cố Thiệu hiểu rõ hơn: "Ví dụ như, bởi vì năng lực của ta và mối giao tình giữa Cố gia và phu nhân của ta, cho nên bọn họ có chút nhân nhượng đối với ta. Ngay cả khi ta đề nghị ở lại trong nhà của ngươi. Ngươi vì để duy trì mối quan hệ với gia đình ta, bởi vì để lấy được thứ gì đó giá trị hơn từ ta, dù rằng ngươi rất ghét ta nhưng vẫn đồng ý với ta. Nếu ngươi từ chối ta, hoặc thậm chí xúc phạm ta thì có thể ngươi sẽ nhận được kết quả không mong muốn, đây chính là giá cả."

"Nước Tây Vân và các nước chư hầu xung quanh Đại Chu, sở dĩ dám thường xuyên xé bỏ khế ước, lẽ nào không phải là bởi vì cái giá phải trả cho việc xé bỏ khế ước quá nhỏ, cho nên bọn họ mới hết lần này đến lần khác muốn được một tất lại muốn lên thành một thước đó sao? Đổi lại nếu bất kỳ ai ở vào địa vị của nước Tây Vân cũng sẽ làm như vậy thôi. Hủy bỏ giao ước, tấn công Đại Chu, đốt giết, cướp bóc. Thắng rồi sẽ kiếm được một khoản lớn. Thua rồi thì chẳng qua cũng chỉ phái mấy tên đại thần sang đây dập đầu hành lễ xin nhận lỗi, trình thư đầu hàng. Có đôi khi để làm yên lòng nước Tây Vân, Đại Chu còn ban thưởng cho chúng. Việc buôn bán không cần phải bồi thường mà vấn có lãi như vậy, đương nhiên ai cũng bằng lòng làm”"

"Nếu cái giá này khiến nước Tây Vân cảm thấy rằng việc phát động một cuộc chiến tranh sẽ phải tiêu tốn nguồn lực quốc gia của nước Tây Vân trong mười năm hoặc thậm chí hai mươi năm. Cố đại nhân, nếu ngươi là hoàng đế của nước Tây Vân, ngươi vẫn sẽ dễ dàng xé bỏ hợp ước để khai chiến không?”

Cố Thiệu sửng sốt một lúc, sau khi cân nhắc, hắn ta cảm thấy rất có lý, cảm thấy mình đã bị Lý Nguyên Thanh thuyết phục.

Cố Thiệu quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Thanh, lúc này trên mặt Lý Nguyên Thanh nở một nụ cười nửa miệng, cũng không còn làm cho người ta khó chịu nữa, hắn ta chắp tay hỏi: "Nhưng mà từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, thậm chí ở các triêu đại trước cũng đã làm điều đó rồi. Cần lấy nhân nghĩa, chính nghĩa và đạo đức để cảm hóa các nước man rợ xung quanh, nếu chúng ta cũng dùng đến vũ lực thì sẽ mất đi sự uy nghiêm và thể diện của nước thiên triều."

Lý Nguyên Thanh mỉm cười, cảm nhận được sự thay đổi của Cố Thiệu.

Đây là một vị quan trong sạch, thương dân như con.

Từ nhỏ đã đọc những cuốn sách thánh hiên, cảm thấy rằng những đạo lý trong sách đều đúng hết.

Bây giờ những lời của Lý Nguyên Thanh đã đưa ra cho Cố Thiệu rất nhiều gợi ý. Lý Nguyên Thanh chỉ vào con d.a.o bên hông, nét mặt nghiêm túc nói: "Cố đại nhân, sự uy nghiêm của Đại Chu và sự tôn nghiêm của bách tính Đại Chu, từ trước đến nay không phải dựa vào miệng lưỡi nói những lời đạo đức nhân nghĩa để đổi lấy, mà đổi lấy từ tinh thân bất khuất không sợ chết, là dũng mãnh g.i.ế.c giặc với đao kiếm trên tay. Lúc quân vây bốn phía, cho dù ngươi có đọc thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh đi chăng nữa, liệu có thể đẩy lùi được quân địch chăng?”

Khi còn nhỏ hắn ta đã nghe tổ phụ nói về các nước xung quanh, thường xuyên xâm phạm biên giới, Đại Chu thường xuyên xảy ra chiến tranh, tiêu tốn rất nhiều tiền của và vật tư, dẫn đến quốc khố trống rỗng, lòng dân bất an.

Cố Thiệu tiếp tục cưỡi ngựa nhưng với tốc độ rất chậm, suy nghĩ của hắn ta sớm đã bay rất xa theo những lời của Lý Nguyên Thanh rồi.

"Rõ ràng là không thể! Chờ đến khi chúng ta đánh bại nước thù địch, chúng ta sẽ nói với họ về đạo đức, nhân nghĩa. Nhưng phải khiến cho đối phương phải tuân theo quy tắc này? Nhưng mà họ không coi trọng điều đó, chúng ta lại coi trọng điều đó. Nhân nghĩa và đạo đức không phải là rút ra lưỡi kiếm sắc bén của văn hóa Đại Chu, mà là sợi dây thừng trói buộc Đại Chu tiến về phía trước."

Hiếu chiến chắc chắn sẽ nguy hiểm, thẳm sâu trong lòng các quân thần của Đại Chu, bọn họ không dám cổ động dùng binh mà chỉ bị động phòng ngự. Chỉ cần các nước láng giềng đầu hàng thì sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.

Cố Thiệu lại hỏi: "Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, khi nào nhân nghĩa và đạo đức sẽ hữu ích trong giao lưu giữa hai nước?”

Lý Nguyên Thanh mỉm cười: "Chinh phục đất đai của đối thủ, sau đó chiếm lĩnh nó, phổ biến giáo dục văn hóa của Đại Chu, dạy bảo trong một thời gian dài. Cho dù vốn là người của nước Tây Vân, nhưng bộ não đã trở thành bộ não của người Đại Chu. Đây mới là lúc nhân nghĩa, đạo đức phát huy tác dụng, chứ không phải chiến tranh."

Cố Thiệu nghe được những điều này, đôi mắt sáng lên, hắn ta đã hiểu rồi. Thuần hóa dân chúng của họ, biến họ trở thành con dân của Đại Chu. Đã là con dân của Đại Chu thì sẽ không dễ dàng phản bội.

Mặc dù Lý Nguyên Thanh này là một mãng phu, nhưng góc nhìn suy nghĩ vấn đề của hắn rất mới mẻ và độc đáo.

Cố Thiệu cảm thấy mời Lý Nguyên Thanh đến nhà ở cũng không mất mát gì!

Nghĩ đến đây, Cố Thiệu càng hiểu hơn ví dụ mà Lý Nguyên Thanh vừa mới đưa ra. Cho dù vừa rồi hắn chán ghét Lý Nguyên Thanh, thậm chí là bởi vì Lý Nguyên Thanh nối lại duyên phận kiếp trước với Liễu Phán Nhi, nóng lòng mong muốn Lý Nguyên Thanh c.h.ế.t đi, lúc đó hắn ta có thể thừa dịp mà xông vào.

Nhưng bây giờ hắn ta đã bỏ những ý tưởng không phù hợp với thực tế đó lại sau lưng và muốn hợp tác với Lý Nguyên Thanh. Trong lần đàm phán này, vượt ra khỏi khuôn khổ ban đầu, vì lợi ích của Đại Chu, vì con đường tươi sáng của hắn ta lại trải lên một lớp hào quang vàng rực.

"Tắm rửa ăn uống xong xuôi, rồi hãy bàn bạc chỉ tiết." Cố Thiệu trâm giọng nói, tâm tình đã được đè nén ở trong lòng, việc nước quan trọng. Đây là thời điểm mấu chốt để hắn ta và Lý Nguyên Thanh hợp lực để chống lại kẻ thù.

Thái độ của Cố Thiệu đã trở nên tốt hơn, hắn ta chắp tay mời: "Lý tướng quân, xin mời."

Bước vào Cố gia, Cố Thiệu nói với Lý Nguyên Thanh: "Phân cho ngươi và người của ngươi một viện, Cố mỗ còn sắp xếp cho Lý tướng quân mấy gia nhân quen thuộc Kinh Thành, nếu ngươi cần gì cứ nói với bọn gia nhân."

Cố Tam và Lưu Khuê ở phía sau ngẩn người giương mắt nhìn, rõ ràng ở trên đường, nhìn thấy hai người họ ghét nhau, thái độ lúc này lại thay đổi rõ rệt, lại có ảo giác như đang tâm đầu ý hợp, giả vờ giả vịt tin tưởng nhau.

Lý Nguyên Thanh xuống ngựa, chắp tay đáp lễ: "Đa tạ, Cố đại nhân."

Lý Nguyên Thanh khẽ cười: "Đa tạ.

Về đến cổng nhà, Cố Thiệu xuống ngựa, giao dây cương cho Cố Tam.

"Ngoài ra, sau khi Đại Chu xây dựng đất nước, vì vậy nước Tây Vân đã gây chiến với Đại Chu, tất cả những chỉ phí lương thực và chi phí quân sự mà Đại Chu của chúng ta đã bỏ ra và phân thưởng được trao cho nước Tây Vân. Còn có những chi phí lương thực và quân sự và số người hy sinh mà nước Tây Vân đã tiêu tốn để phát động cuộc chiến. Số liệu của phía nước Tây Vân không dễ tính toán, vậy thì chúng ta có thể ước tính được dựa vào số người của nước Tây Vân mỗi lần phát động cuộc chiến. Cố đại nhân, ngươi có thể tìm được những tư liệu này không? Có thể sắp xếp chúng không?”

Cố Thiệu híp mắt nhìn Lý Nguyên Thanh, cho rằng Lý Nguyên Thanh đang làm bộ làm tịch đề phòng hắn ta: "Lý tướng quân muốn tài liệu gì?"

Lý Nguyên Thanh trả lời: "Chúng ta hãy lấy nước Tây Vân làm ví dụ. Ba cuộc chiến cuối cùng chống lại nước Tây Vân của tiền triều, tất cả lương thực và chi phí quân sự đã tiêu tốn, số người hy sinh và phần thưởng được trao cho Nước Tây Vân sau khi ký kết hiệp ước hòa bình. Ngoài ra còn có cái giá phải trả cho cuộc chiến mà nước Tây Vân phát động. Thời gian tương đối dài, đương nhiên thu thập được là tốt nhất, đó có thể là một trong những nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của triều đại trước."

Lý Nguyên Thanh cười cười: "Cố đại nhân không cần phải nóng lòng như vậy, không có tư liệu, những lời Lý mỗ nói đều chỉ là nói suông."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play