"Được!" Lý Nguyên Thanh cười, mang theo sự cổ vũ của người nhà, vô cùng có lòng tin.

"Phụ thân!" Lý Nam và Lý Tiểu Bảo lưu luyến không rời, mấy ngày nay phụ thân trở về, thường xuyên dẫn bọn chúng đi chơi, rất vui vẻ.

Mặc dù trước đây, trong thôn cũng không có ai ức h.i.ế.p bọn chúng, nhưng có phụ thân ở nhà thì vẫn khác hẳn.

Lý Nguyên Thanh ôm Lý Tiểu Bảo và Lý Nam: "Ở nhà, nghe lời mẫu thân các con. Chờ phụ thân xử lý xong chuyện ở kinh thành, sẽ mau chóng trở về."

"Phụ thân, người phải viết thư cho chúng ta đó, được chứ? Chúng ta rất nhớ người, nương cũng nhớ người." Lý Nam làm nũng nói: "A Nam có tiên gửi thư, không cần lo không có bạc.

"Được!" Lý Nguyên Thanh nở nụ cười, những người khác cũng không khỏi bật cười.

Lý Nguyên Thanh nói với Lưu Khuê và Hoắc Thành Đạt: "Hai ngươi ở lại đây, bảo vệ phu nhân."

Lúc này Liễu Phán Nhi lên tiếng khước từ: "Không được, ta từ chối. Chàng đi kinh thành, vốn đã chưa quen với cuộc sống ở đó, bên người không có ai giúp chạy việc vặt đáng tin tưởng, bó tay bó chân. Ta ở đây rất an toàn, đừng lo về an nguy của chúng ta. Lưu Khuê và Hoắc Thành Đạt, cứ để cả hai đi lên kinh thành với chàng."

Lương công công thấy cảnh tượng này, nghĩ bụng, hôm nay mình tới hơi không đúng lúc.

"Đúng vậy, Nguyên Thanh, mọi người thôn Cát Tường chúng ta vẫn chưa chết, nhất định sẽ bảo vệ Đức Thụy phu nhân chu toàn."

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Liễu Phán Nhi và mọi người, Lý Nguyên Thanh đành phải mang toàn bộ bốn thị vệ đi.

"Nguyên Thanh, yên tâm đi."

Đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Lý Nguyên Thanh càng lúc càng xa dần, ánh mắt Liễu Phán Nhi có chút mơ màng không rõ, cảm thấy bóng lưng Lý Nguyên Thanh mỗi lúc mỗi cao lớn hơn.

Lúc này thôn trưởng Lý cũng đứng ra, đi tới trước mặt Lý Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh, thôn chúng ta còn có hơn ba trăm người, muốn ức h.i.ế.p Đức Thụy phu nhân, mọi người trong thôn Cát Tường chúng ta không phải thứ vô dụng. Kinh thành, một nơi cao quý phồn hoa như vậy, chúng ta chưa từng tới đó bao giờ, nhưng cũng biết nơi ấy có nhiều kẻ có tiên có thế. Mang theo nhiều người hơn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Tư tưởng yêu nước trung quân đã đi vào tận lòng người, ăn sâu bén rễ.

Sau khi Lý Nguyên Thanh đi, Lưu thị nhìn về phía Liễu Phán Nhi đang bày ra vẻ mặt ủ rũ, nhỏ giọng nói: "Liễu muội muội, muội đừng buồn đau quá, chúng ta biết Nguyên Thanh đang ở đâu, hơn nữa còn từng bước thăng quan tiến chức. Bây giờ bệ hạ trọng dụng Nguyên Thanh, chính là thời điểm báo đáp bệ hạ. Tới kinh thành đàm phán với những kẻ xấu kia, còn tốt hơn giương cung bạt kiếm chiến đấu với kẻ địch ở phía Tây Bắc."

Chu Thúy Hoa cũng tới đỡ cánh tay Liễu Phán Nhi, nhỏ giọng an ủi: "Đúng vậy, nhà Nguyên Thanh à. Chúng ta đều hiểu rất rõ tâm trạng của ngươi, nhưng bây giờ Nguyên Thanh không phải đám binh lính đầu to trước kia, trước mặt bệ hạ, hắn cũng đã có danh có tiếng, cho nên vẫn an toàn hơn ở phía Tây Bắc. Hơn nữa, ngươi là Đức Thụy phu nhân, bệ hạ cũng biết, hiện tại phu thê các ngươi đều có thể diện trước bệ hạ. Nếu bệ hạ đã ban ân điểm, vậy thì nên tận tâm tận trung vì bệ hạ."

Có điều, chuyện kinh thành thật sự không thể chậm trễ thêm được. Chỉ có thể chờ sau khi hồi kinh, nói rõ tình hình với bệ hạ, để bệ hạ ban thưởng cho Lý Nguyên Thanh thật hậu lính.

Chẳng qua, điều này cũng chứng minh rằng, dân chúng rất tán thành việc làm của Hoàng đế Đại Chu.

Liễu Phán Nhi lau nước mắt, gật đầu nói: "Thím, ta hiểu mà, cũng đã có dự kiến trước ở trong lòng. Hôm nay người trong thôn đã bận rộn vất vả vì ta và Nguyên Thanh, bây giờ hôn lễ đã kết thúc trọn vẹn, đã dọn dẹp xong hết đồ đạc, mọi người cứ trở về nghỉ ngơi đi. Cảm tạ mọi người một lần nữa. Ngày mai ăn sáng xong, tập hợp lại trước cửa nhà ta, ta sẽ chuẩn bị tổ chức hội đón xuân ở thôn Cát Tường trước Tết."

"Hả?" Thôn trưởng Lý sửng sốt, không hiểu ra sao: "Chúng ta chỉ mới xây xong mấy cửa hàng, không có được nhiều gian hàng đến vậy, cũng ít đồ để bán, làm sao tổ chức hội chùa được đây?"

Liễu Phán Nhi cười cười, Lý Nguyên Thanh rời đi khiến tâm trạng nàng sa sút, nàng thâm nghĩ, bản thân có thể làm việc bận rộn, qua đó giảm bớt nỗi nhớ nhung trong lòng.

Liễu Phán Nhi khẽ cười, giải thích: "Hiện tại thôn Cát Tường phải ngừng thi công bởi vì tình hình thời tiết, nhưng con đường giữa phố đã được tu sửa xong xuôi, vả lại còn rất rộng rãi. Không có nhiều cửa hàng, nhưng chúng ta có thể bày hàng bên ngoài! Ví dụ như cửa hàng thịt kho nhà người, không chỉ có thể ăn tại chỗ mà còn có thể bày bán ở bàn ngoài cửa."

"Dù sao thì trong thôn chúng ta, ai biết làm điểm tâm thì làm điểm tâm, bán thịt heo, bán gà, vịt, ngỗng... Ném vòng, diễn xiếc ảo thuật, không chỉ có thế, ta còn miễn phí tiền thuê hàng quán, người trong thôn khác cũng có thể đến đây buôn bán nhỏ lẻ."

Thôn trưởng Lý suy nghĩ một chút: "Như vậy cũng được, nhưng thôn xung quanh ít người đến thôn chúng ta, cho dù chúng ta có người bày sạp nhưng không có ai tới, vậy thì cũng không có ý nghĩa gì.

Liễu Phán Nhi trả lời: Quảng bá là rất quan trọng, chúng ta cứ chọn những thanh niên trẻ khỏe, đi thành tốp đến các thôn xung quanh hô hào. Đúng rồi, phải dùng tiếng địa phương hô hào, loan truyền rộng rãi. Người nào nghe được hoặc có hứng thú, tự nhiên sẽ đến. Cũng không phải ngày nào chúng ta cũng tổ chức, sẽ chỉ mở hội đón xuân vào hai ngày 22 và 26 trước Tết thôi."

"Nếu hiệu quả tốt, ngày 28 cũng có thể tiếp tục tổ chức. Tóm lại, chúng ta cứ thực hiện trước đã, tạo không khí náo nhiệt ấm cúng. Nếu kết quả ổn, chờ đến thời điểm này sang năm, chúng ta không cần mời nữa mà nhiều người vẫn sẽ đến. Tới lúc đó, sức ảnh hưởng của thôn Cát Tường chúng ta sẽ càng lúc càng lớn hơn."

Thôn trưởng Lý gật đầu: "Được, để ta thông báo đến từng nhà, sáng mai chúng ta bàn bạc tiếp."

Nếu như cần đến sự giúp đỡ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ tiến lên giúp đỡ.

Lưu thị lộ vẻ lo lắng: "Liễu muội muội, mấy ngày nay muội đã rất mệt mỏi, lại làm thêm hội đón xuân đó, có phải sẽ bận rộn quá mức không?”

Liễu Phán Nhi lắc đầu xua tay: "Ta không mệt, hiện tại ta cũng chẳng ngủ được, đến tối ăn cơm xong rồi ngủ sau. Hơn nữa, ban ngày đã ngủ nhiều rồi, buổi tối cũng khó mà ngủ nổi."

Lưu thị sửng sốt, trong ánh mắt xen lẫn nét đau lòng: "Ai, nếu đã vậy thì chúng ta cũng tham dự. Muội về nhà nghỉ ngơi trước đi, để ta bàn bạc với bọn nhỏ, chuẩn bị chút chuyện buôn bán nhỏ lẻ trong hội đón xuân."

Liễu Phán Nhi cười cười, nhưng ánh mắt lại buồn bã: "Bận rộn mới là tốt, như vậy thì ta sẽ không nhớ Lý Nguyên Thanh nữa.

Mọi người vây quanh, Miêu Nhi tỷ đun một ấm nước sơn trà, bưng lên, cũng đứng bên cạnh lắng nghe.

"Được!" Liễu Phán Nhi gật đầu, lúc này mới dẫn người nhà trở về.

Liễu Phán Nhi nghe thấy thế, giơ ngón cái lên với Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo thật thông minh, biết biến trò chơi bình thường thành một cách buôn bán làm ăn. Rất hay, rất tốt. Thực ra, gian hàng của con còn có thể có cách chơi khác."

Liễu Phán Nhi khẽ cười, hỏi: "Vậy Tiểu Bảo có ý tưởng gì không? Nếu khả thi, ta sẽ phân cho con hai người hầu, để con dẫn họ đi theo làm. Tiền kiếm được trừ đi chi phí, đều sẽ coi như của các con."

Mắt Lý Tiểu Bảo sáng lên, cười nói: "Nương, ta muốn mở một quầy hàng, vẽ năm vòng tròn trên tường, rồi vạch ra một khoảng cách nhất định bên ngoài vòng tròn, sau đó ném bao cát vào trong. Quy định vòng tròn ngoài cùng phía bên phải sẽ có quà tặng, ném được bao cát vào vòng tròn này thì sẽ nhận được quà. Một văn tiền được hai lượt ném, về quà tặng thì sẽ chuẩn bị một ít đồ chơi không đáng giá nhưng mới lạ, chắc chắn sẽ có thể thu hút mọi người."

Lý Tiểu Bảo giơ tay lên: "Nương, ta cũng muốn làm việc buôn bán."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play