Tất cả già trẻ lớn bé trong thôn đều bưng chén, múc một chén thịt và bưng về.
Còn lại hai nồi nước dùng, bên trên phủ một lớp váng dầu dày.
Trong nhà có nhiều cải trắng như vậy, sau khi rửa sạch sẽ thì trực tiếp băm nhỏ, đổ vào trong canh thịt lợn để hầm.
Lý Nguyên Thanh tiếp đón người trong thôn, bọn họ tự mang cơm đến để ăn canh thịt hâm cải trắng.
Nhiều người sau khi được chia một chén thịt mang về nhà, bọn họ nhao nhao bưng bát, cầm bát tới ăn canh thịt hâm cải trắng.
Các nam nhân khoác lác đánh rắm, không để ý gì mà trực tiếp vây quanh nồi lớn để ăn cơm.
Khung cảnh náo nhiệt không thôi, giống như đang ăn Tết vậy.
Liễu Phán Nhi mang về một ít sườn, ở nhà làm sườn xào chua ngọt, hầm một nồi thịt kho tàu.
Sau khi nói xong, Liễu Phán Nhi gắp một miếng lạp xưởng xào, chính là hương vị này, ngon quá. Nếu có ớt xanh thì sẽ càng hoàn hảo hơn.
Sau khi cẩn thận rửa sạch dưa chua, nàng thái nhỏ, hầm cùng thịt ba chỉ thái lát mỏng, mùi chua thơm xông vào mũi, thịt mềm mại.
Trên bàn cơm đều là nữ tử, Lý Đại Bảo và Lý Tiểu Bảo, còn có Lý Nam đều ở bên ngoài tham gia cuộc vuil
Lưu thị hít mũi, nuốt nước miếng: "Vừa rồi ở bên ngoài cảm thấy thịt rất thơm, không nhịn được ăn một miếng, nhưng so với đồ ăn chúng ta làm ra thì kém hơn nhiều. Liễu muội muội, nhanh lên, lại đây ăn cơm đi.”
Ngoài ra còn có một đĩa lạp xưởng xào, đây là một trong những món ăn Liễu Phán Nhi thích nhất.
Liễu Phán Nhi ngồi xuống: "Bắt đầu ăn cơm thôi, mọi người không cần khách khí."
Trong nhà ướp hai vại dưa chua lớn, bây giờ ăn được rồi.
Lưu thị thấy thế cũng gắp thịt, miệng chậm rãi nhai: "Mùi vị không tệ, ta cũng thích ăn, không ngấy một chút nào."
Thịt ba chỉ, mỡ nạc đan xen, nhưng vì được hầm cách thủy nên không hề ngấy, hơn nữa mùi vị thịt càng thơm hơn. "Đại nương, dì Tiểu Hoa, các tỷ tỷ, mau nếm thử, món này rất ngon." Lý Dung nuốt xuống đồ ăn và thịt, ra sức đề cử cải trắng chua hầm thịt ba chỉ.
Lòng hiếu kỳ của Lý Dung rất mạnh, bèn gắp dưa chua hầm thịt ba chỉ trong nồi đất trước, nếm thử cải trắng trước, chua chua rất ngon, phía trên còn có mùi thịt, vô cùng ngon. Khi ăn thịt, mùi vị thơm ngon suýt nữa khiến Lý Dung hạnh phúc phát khóc.
Thấy Lý Nguyên Thanh đi tới, Lý Dung cười chào: "Phụ thân, người ngồi đi, con xới cơm cho người, nếm thử đồ ăn mẫu thân của con và dì Tiểu Hoa làm xem, ngon lắm."
Lý Nguyên Thanh ở ngoài đi vào, nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn.
Vừa nãy hắn còn thấy no nhưng bây giờ lại thấy mình ăn thêm một bát cơm nữa cũng được.
Trước đây bọn họ đã ăn những món khác rồi, cải trắng chua hầm thịt ba chỉ thì là lân đầu tiên, ai cũng khen ngợi cả.
Lý Nguyên Thanh câm đũa lên ăn lòng lợn xào trước, hắn không nghĩ ngợi gì mà giơ ngón tay cái với Liễu Phán Nhi.
Ban đêm, tại phủ Cố Thị Lang.
Bởi vì Lý Nguyên Thanh đến nên thôn Cát Tường trở nên cực kỳ náo nhiệt. Gần cuối năm, mọi người có ăn có ở có cái gì đó để phấn đấu, tâm tình cũng thoải mái hơn, toàn bộ thôn Cát Tường tràn đầy bầu không khí vui sướng sắp sang năm mới.
Thì tuyệt vời!
Trong khi vài người bạn của Liễu Phán Nhi khoe khoang về món ngon của trứng cá muối biển sâu trong nhóm bạn bè, nàng chỉ một lòng với đĩa lòng lợn, nếu có thêm một chút rượu trắng Tương Hương cao cấp.
Ở kinh thành, vừa mới bắt đầu mùa đông, thời tiết đột nhiên trở lạnh.
Liễu Phán Nhi mím môi cười, nàng và Lý Nguyên Thanh quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một nhà mà, cả hai đều thích ăn lòng lợn. Rõ ràng họ đều là những người có nhiều tiền và có địa vị xã hội cao nhưng sở thích thì lại rất bình dị.
Cố Thiệu bận rộn một ngày, mang theo cái lạnh của mùa đông trở về nhà.
Cởi bỏ khí lạnh khắp người, hắn ta thay bộ y phục mặc ở nhà, uống một tách trà nóng, dần dần phả ra khí lạnh.
Cố Tam từ bên ngoài đi vào, trên tay câm một bức thư: "Thiếu gia, Lý chưởng quỹ ở quê nhà đưa thư tới."
Lý chưởng quỹ?
Cố Thiệu nghĩ đến lúc tới, hắn ta cố ý dặn dò Lý chưởng quỹ lui tới với Liễu Phán Nhi tương đối nhiều, cần phải báo cáo chuyện có liên quan đến Đức Thụy phu nhân cho hắn ta, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.
Nội dung hai tờ giấy, Cố Thiệu nhớ kỹ hai chữ "Hòa Ly", niềm vui trong lòng hắn ta tự nhiên trào dâng. Về việc phần vì sao hoà ly, khi nào hoà ly đều không quan trọng như vậy.
Trước mắt toàn là dáng vẻ xinh đẹp của Liễu Phán Nhi khi mặc áo ngắn màu đỏ, váy màu lam.
Hắn ta gần như không kìm nén được niềm vui trong lòng, đứng lên đi tới đi lui trong phòng khách.
"Vâng, thiếu gia." Cố Tam trả lời, không dám hỏi lại.
Nhưng tại sao thiếu gia lại kích động như vậy?
Cố Tam vội vàng phủ nhận suy đoán này, nếu là làm mai cho thiếu gia thì chắc lão phu nhân sẽ viết thư cho thiếu gia, làm sao lại đến lượt Lý chưởng quỹ của Mỹ Vị lâu chứ?
Chẳng lẽ lão phu nhân làm mai cho thiếu gia sao?
Chẳng mấy chốc, Cố Tam thấy thiếu gia mình nở nụ cười trên môi, ánh mắt dịu dàng, trông như một thiếu niên bình thường nhận được bức thư từ nữ tử mình yêu vậy.
Ngay khi Cố Tam nghi hoặc định hỏi thì Cố Thiệu quay đầu, nói với Cố Tam rằng: "Ngày mai bắt đầu thu dọn đồ đạc, đợi ta làm xong việc thì quay về huyện Thôi Dương một chuyến."
Cố Tam kinh ngạc, vừa rồi hắn ta lén hỏi người đưa tin, hỏi thăm quê nhà huyện Thôi Dương thì biết cũng không có gì lớn xảy ra, mọi thứ vẫn như thường lệ.
Đi qua cửa hàng tạp hoá do Hồ Thương mở, Cố Thiệu nhìn thấy có mấy tấm da hồ ly màu đỏ rực, làm thành áo choàng. Liễu Phán Nhi mặc vào vừa đẹp, lại vừa ấm áp. Đi qua cửa hàng tơ lụa, nghe nói gần đây gấm hoa rất đẹp, Cố Thiệu đi vào mua mười cuộn.
Lúc đi ngang qua Trân Bảo Các, nghe nói năm trước có rất nhiêu đồ trang sức kiểu mới, Cố Thiệu đi vào cẩn thận chọn ba bộ, một bộ trang sức phỉ thúy đưa cho tổ mẫu, còn lại một bộ hồng ngọc và một bộ ngọc trai.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ngoại trừ vào triều, Cố Thiệu còn có thêm một việc khác đó là đi dạo phố Chu Tước buôn bán phồn hoa nhất kinh thành.
Sau khi Hoàng Đế Đại Chu nhận được tấu chương của Cố Thiệu, nghĩ đến Cố Thiệu một năm nay một mực bồn ba bên ngoài cứu trợ thiên tai, sau đó lại phát hiện cây trông sản lượng cao, bôn ba qua lại ở kinh thành và Giang Nam.
Nói tóm lại, Cố Thiệu đã mua mọi thứ mà hắn ta có thể nghĩ đến, hơn nữa còn thích hợp với Liễu Phán Nhi, cả một xe ngựa.
Bận rộn với công việc chính sự, nhưng Cố Thiệu trải qua hơn mười ngày sắp xếp, rốt cục đã chuẩn bị thỏa đáng vào mùng tám tháng chạp, cáo từ bệ hạ, chuẩn bị trở về huyện Thôi Dương.
Đi ngang qua cửa hàng tạp hoá do người nước ngoài mở, nghĩ đến Liễu Phán Nhi am hiểu trồng trọt, có rất nhiều hạt giống mà hắn ta chưa từng nghe nói, mua rất nhiêu loại.
Tới gần cuối năm, Cố Thiệu muốn về trước để làm tròn nghĩa vụ hiếu thảo, Hoàng đế Đại Chu không từ chối, lập tức chấp thuận, cho phép Cố Thiệu vê huyện Thôi Dương trước.
Cố Thiệu cảm tạ hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, tâm tình nhảy nhót, ra roi thúc ngựa đi thẳng đến huyện Thôi Dương.
Lúc này, trên đường đi, Cố Thiệu đã bỏ lỡ một bức thư khác do Lý chưởng quỹ phái người gửi đến, viết rằng Liễu Phán Nhi nối lại tình xưa với Lý Nguyên Thanh.
Cố Thiệu cũng không biết, hắn ta vừa rời khỏi kinh thành không bao lâu thì tên của Lý Nguyên Thanh đã xuất hiện trong một bức thư bí mật của Triệu đại tướng quân ở Tây Bắc, cũng không biết Lý Nguyên Thanh phát huy tác dụng trọng đại trong đại thắng lần này, càng không biết những chủ ý tốt của Lý Nguyên Thanh sắp mang đến lợi ích cực lớn cho Đại Chu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT