Liễu Phán Nhi có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lý Nguyên Thanh, cười nhẹ trả lời: "Ta hiểu ý của chàng, từ trước đến giờ ta toàn làm như vậy. Lòng người tham lam, trừ chàng ra, ta không tin ai cả. Trong lúc tích lũy công đức, ta càng phải tự bảo vệ mình nhiều hơn. Nào, cầm tay lại đây, ta sẽ xem liệu ta có thể đưa chàng vào hay không. Nếu có thứ gì đó chàng cần dùng thì ta sẽ đổi bao bì cho chàng, chuẩn bị cho chàng một ít để mang theo bên người."
Liễu Phán Nhi nắm bàn tay to của Lý Nguyên Thanh, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên dấu bớt màu đỏ của nàng, cả hai biến mất trên giường và cùng nhau tiến vào kho hàng không gian.
Lý Nguyên Thanh cảnh giác, cả người căng thẳng ôm lấy Liễu Phán Nhi.
Sau khi đứng yên, hắn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ chung quanh, khá là kinh ngạc.
"Cái này... Lý Nguyên Thanh xoay người nhìn chung quanh: “Cái này... Cái này thật sự chỉ là một nhà kho sao?”
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đúng vậy, thần kỳ sao? Thần kỳ không? Khi phát hiện nó ta cũng không thể tin được mọi thứ là thật. Cho đến khi có thể lấy đồ từ bên trong ra, ta mới tin."
Lý Nguyên Thanh không nhìn xung quanh nữa, hắn quay sang nhìn Liễu Phán Nhị, hai tay càng dùng sức nắm lấy bả vai Liễu Phán Nhi lắc mạnh nói: "Nơi quan trọng như vậy, thế mà nàng lại mang ta mang vào. Lỡ như ta biến thành người xấu, thèm khát không gian của nàng thì làm sao bây giờ? Nha đầu ngốc này, bất kể lúc nào cũng phải cẩn thận. Người ta chưa chắc có tâm hại người nhưng nàng phải luôn phòng bị người khác mọi lúc mọi nơi mới được."
Liễu Phán Nhi bị Lý Nguyên Thanh kích động làm cho choáng váng: "Ôi chao, choáng váng quá, ta xỉu mất."
Trong mối quan hệ với Liễu Phán Nhi, điều khiến Lý Nguyên Thanh cảm động nhất chính là sự chân thành vô bờ bến, luôn có thể thiêu đốt gần như toàn bộ lớp vỏ ngoài cứng rắn của hắn.
Liễu Phán Nhi mở to mắt, ánh mắt chân thành tha thiết chưa từng có, gằn từng chữ: "Chàng không phải người khác, chàng chính là Lý Nguyên Thanh! Thậm chí chàng còn bỏ cả tính mạng vì ta, làm sao ta có thể không tin tưởng chàng được? Chẳng lẽ sinh mệnh của chàng không quan trọng bằng những thứ này sao? Không đáng giá hơn những thứ này sao?" Đau lòng!
Lý Nguyên Thanh nghe Liễu Phán Nhi nói xong, hận không thể nghiền nát Liễu Phán Nhi thành từng mảnh, hoà tan vào trong m.á.u thịt của mình, vĩnh viễn không chia lìa.
"Mặc kệ chàng như thế nào, nhưng trong mắt ta, Lý Nguyên Thanh mới là người trân quý nhất trên đời, ta nguyện ý dùng hết thảy, thậm chí cả tính mạng để đổi lấy một Lý Nguyên Thanh trân quý như vậy. Kho hàng không gian rất quý giá, nhưng vĩnh viễn cũng không thể đánh đồng với Lý Nguyên Thanh được."
Lại ấm lòng!
Nghe thấy giọng nói mềm mại của Liễu Phán Nhi, Lý Nguyên Thanh nhanh chóng dừng lại, rồi mạnh mẽ ôm lấy Liễu Phán Nhi: "Nhớ kỹ chưa? Chuyện quan trọng như vậy, không được nói cho người khác biết."
Hắn luôn có thể tin tưởng nàng.
Liễu Phán Nhi cảm nhận được sự rung động truyền đến từ lông n.g.ự.c của Lý Nguyên Thanh, cảm nhận được sự nghẹn ngào không tiếng động của Lý Nguyên Thanh, nàng trở tay ôm Lý Nguyên Thanh: "Lý Nguyên Thanh, yên tâm, ta chỉ chia sẻ kho hàng không gian này với chàng, tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai. Cho dù là con của ta, ta cũng không nói. Đó là bí mật lớn nhất giữa chúng ta, ta biết cách bảo vệ chính mình."
"Được!" Lý Nguyên Thanh đồng ý, ngay cả khi hắn không có ở đây, Phán Nhi của hắn cũng làm rất tốt.
Lý Nguyên Thanh không biết phải nói gì, hắn bây giờ chỉ muốn ôm Liễu Phán Nhị, mãi cho đến trời sụp đất nứt.
Vậy hôm nay còn luyện võ không?
Bên ngoài trời đã sáng.
Lý Đại Bảo đã dậy, nhưng hôm nay không chỉ có mẫu thân chưa dậy, ngay cả phụ thân cũng chưa dậy.
Lý Nguyên Thanh thờ ơ với những thứ trong không gian, hắn là quan trọng nhất trong mắt Liễu Phán Nhi, đồng thời Liễu Phán Nhi cũng là quan trọng nhất ở trong lòng hắn.
Ngay khi Lý Đại Bảo định gõ cửa, Lưu thị nhanh chóng ngăn cản: "Đại Bảo, con mang theo mọi người đi chạy bộ trước, phụ thân con sẽ dậy ngay.
Lý Đại Bảo gãi đầu: "Vâng, có thể phụ thân mệt mỏi rồi."
Lý Đại Bảo dẫn mọi người ra ngoài chạy trước, trong sân ồn ào lại khôi phục sự yên tính.
Lưu thị cười trộm, trước kia từng nghe mấy bà già ăn nói nhanh nhảu nói những điều tục tĩu, nói cái gì chỉ có trâu mệt chết, nhưng không có cày hỏng đất để hình dung chút chuyện giữa nam nữ.
Xem ra vẫn có đạo lý, cho dù nam tử cường tráng như Lý Nguyên Thanh, liên tục ba cái buổi tối thì buổi sáng cũng không dậy nổi.
Ban đầu Lưu thị định hôm nay sẽ nấu canh cho Liễu muội muội, nhưng sau đó lại cảm thấy mình phải nấu hai phần ăn thôi, phải bồi bổ cơ thể cho Lý Nguyên Thanh nữa.
Tuy rằng Liễu muội muội rất tài giỏi, nhưng có người yêu thương thì càng tốt.
Liễu Phán Nhi và Lý Nguyên Thanh đang ở trong không gian nghe thấy giọng nói bên ngoài, bọn họ quay đầu nhìn đồng hồ báo thức, đã sáu giờ rưỡi.
Có đôi khi Liễu Phán Nhi ở trước mặt Lý Nguyên Thanh giống như một nữ lưu manh, nhưng ở bên ngoài, tình cảm của nàng phi thường nội liễm, rụt rè.
Không thể để cho bọn nhỏ chê cười, càng không thể bị các thím trêu chọc.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Phán Nhi, Lý Nguyên Thanh nhéo mặt của Liễu Phán Nhi: "Ta đi ra ngoài trước, nếu như nàng cảm thấy xấu hổ thì có thể đi ra ngoài sau."
Ra khỏi không gian, cả hai vội vàng thay y phục.
"Được!" Lý Nguyên Thanh cười tủm tỉm, hắn đã đoán được Tiểu Hoa tỷ bên ngoài lại bắt đầu nấu canh.
"ỪI" Liễu Phán Nhi hơi khẩn trương gật đầu, nhìn ra ngoài từ cửa sổ.
"Đi ra ngoài trước, buổi tối chúng ta cùng nhau nghiên cứu." Liễu Phán Nhi thấp giọng thúc giục, tuy rằng ở cùng một chỗ với Lý Nguyên Thanh, nàng luôn quên thời gian gian, nhưng bây giờ là ban ngày, còn có việc phải làm nữa.
Lý Dung nhìn thấy phụ thân đi ra từ trong phòng mẫu thân, nhưng tối qua phụ thân còn ở một phòng khác. Nếu muốn ở cùng một chỗ thì cần gì phải chia làm hai phòng chứ?
Liễu Phán Nhi đã đ.ấ.m vào lưng Lý Nguyên Thanh hai lần, cho dù một nam nhân hướng nội như thế nào đi chăng nữa thì vẫn cao điệu hơn nữ nhân trong chuyện nam nữ. Giống như bây giờ, Lý Nguyên Thanh thối không biết xấu hổ có thể nghênh ngang đi ra ngoài từ trong phòng nàng.
Liễu Phán Nhi phải ở trong phòng, điều chỉnh cảm xúc của mình trước khi ra ngoài.
"Ha ha!" Lý Nguyên Thanh không nhịn được cười ra tiếng, Liễu Phán Nhi như vậy có thêm chút nữ tính, hắn thu hồi xúc động muốn thân mật với Liễu Phán Nhi, bước ra cửa phòng.
Hai chuỗi pháo treo cao, Lý Đại Bảo đốt dây dẫn phía dưới, âm thanh lộp bộp, vang vọng khắp trấn Cát Tường.
Nhưng Lý Dung nhanh chóng bị ca ca mang ra ngoài chạy bộ luyện võ, không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Hôm nay, cửa hàng tơ lụa khai trương, Lý Phương và Lý Lệ đi sớm.
Người lớn đều thất thường, khẩu thị tâm phi sao?
Người trong thôn nhao nhao tới chúc mừng, nói chúc mừng phát tài cát tường.
Lý Anh Nương gật đầu: "Náo nhiệt, đáng tiếc ta không thể đi ra ngoài."
Quán rượu cách đó không xa, Lý Anh Nương thò đầu ra nhìn vê phía này, rất muốn ra ngoài tham gia cuộc vui.
Trong lúc nhất thời, trước cửa hàng vải Cát Tường vô cùng náo nhiệt.
Trẻ con nhặt tiên mừng trên mặt đất, ngay cả người lớn cũng tham gia cuộc vui.
Tam quả phụ thấy Lý Anh Nương trông mong nhìn ra bên ngoài: "Anh Nương, bên ngoài có náo nhiệt không?”
Lưu thị mang theo hai nữ nhi khiêng mấy giỏ nhỏ đựng đầy hạt dưa và bánh cưới, phân phát cho mọi người, cuối cùng đứng ở chỗ cao, rải mấy nắm tiền đồng lớn.
Tam quả phụ khẽ cười một tiếng: "Ngày hôm qua ta đã nói chuyện của con với Chu thúc của con rồi, tam ca của con chẳng những đồng ý cho con ở lại chỗ này mà còn bằng lòng cho con hai mươi lượng bạc làm của hồi môn. Đợi lát nữa, ta chuẩn bị tìm Lý nhị tẩu làm mai, đi một chuyến tìm tam ca của con, xác định hôn sự. Tranh thủ lúc tam ca của con còn ở trấn Cát Tường, xử lý hôn sự của con và lão tam."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT