Kiếp trước, hắn không thích rượu vang đỏ hay các loại rượu nhập khẩu nước ngoài mà chỉ thích loại rượu trắng thuần chất nhất, yêu cầu đối với phẩm vị của rượu cũng rất cao.

Liễu Phán Nhi đã chú ý tới việc này, nàng hé miệng mỉm cười.

Chờ đến ngày thành thân hôm ấy, khi hai người uống ly rượu giao bôi, Liễu Phán Nhi quyết định sẽ để cho Lý Nguyên Thanh được uống rượu trắng tương hương* hai mươi năm mà hắn thích nhất.

(*) Rượu trắng tương hương: (Hương vị tương xì dâu) Loại rượu có hương vị rất mạnh, có mùi dầu hay mùi hôi của chuồng nuôi gia súc, và với sự kết hợp của cồn tạo nên mùi khai rất khó chịu nếu không quen. Tuy nhiên những người yêu thích loại rượu này thì lại cho rằng nó có hương vị rất nông nàn. Một trong những loại rượu phổ biến nhất của thể loại rượu này chính là rượu Mao Đài.

Buổi tối, Lý Nguyên Thanh nhóm một đống lửa ở trong sân, đám trẻ vây quanh đống lửa nghe Lý Nguyên Thanh kể chuyện ở chiến trường, xen kẽ với một chút binh pháp đơn giản.

Lý Nguyên Thanh dùng cách tiếp xúc này để làm quan hệ của hắn với bọn trẻ trở nên thân thiết hơn.

Không chỉ mấy đứa bé trai thích nghe kể chuyện mà Lý Dung, Lý Phương cũng thích nghe. Lưu thị còn xuống bếp om riêng một ấm trà để mọi người uống cho ấm người.

Thôn trưởng Lý sang đây nói chuyện với Lý Nguyên Thanh, thấy Lý Nguyên Thanh kể chuyện hay quá thì gọi cả đám trẻ trong nhà đến. Mấy đứa trẻ truyền tai nhau, chẳng mấy chốc, không ít trẻ con đã đến nhà hắn.

Lý Nguyên Thanh là tướng quân Ngũ phẩm, chắc chắn là có võ công cao cường, học với hắn chắc chắn sẽ có lợi.

Tuy rằng họ đã nhóm lửa, nhưng dù sao đây cũng là một tối mùa Đông, không thể ở ngoài quá khuya được.

Những người khác không muốn đi, Lý Nguyên Thanh đành phải hứa hẹn: "Được rồi, sau bữa cơm tối ngày mai, ta lại kể chuyện tiếp cho mọi người vậy. Đúng rồi, nếu ai muốn luyện võ thì sáng mai hãy dậy sớm, ta sẽ dạy cho các ngươi vài chiêu tán đả đơn giản."

Đám người thôn trưởng Lý đang nghe rất nhiệt tình, tấm tắc chép miệng, người đọc sách có khác, lên đường đánh giặc không chỉ cần võ công mà còn cần có mưu trí: "Được, hôm nay đến đây thôi, ngày mai Nguyên Thanh lại kể cho mọi người nhé. Năm nay bận việc kiếm tiền nên trễ nải việc xây dựng trường học. Đầu xuân năm sau chúng ta sẽ chọn một nơi thích hợp để xây trường."

"Được rồi, hôm nay chỉ kể chuyện đến đây thôi, muộn lắm rồi, mau về nhà ngủ đi." Liễu Phán Nhi rùng mình, không thể ngồi đây tiếp được nữa, mọi người sẽ đông cứng mất.

Mọi người nghe vậy thì cực kỳ vui vẻ.

Giờ phút này, khuôn mặt vốn điển trai của Lý Nguyên Thanh được ánh lửa chiếu rọi lại trông càng anh tuấn hơn với đôi mày kiếm và đôi mắt sáng long lanh.

Tối nay Liễu Phán Nhi còn chưa ngủ thì nhìn thấy một bóng đen mở cửa sổ ra, nhảy thằng từ đó vào.

Người ở lại dập tắt chậu than, ai nấy đi rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Lý Nguyên Thanh lại không nhịn được mà chạy tới phòng Liễu Phán Nhi.

"Được, sáng mai chúng ta sẽ dậy sớm." Mọi người khách sáo trả lời, ai cũng chào hỏi Lý Nguyên Thanh rồi về nhà, không làm phiên hắn nữa.

"Ta đâu có trả treo đâu, nàng không cài then cửa sổ để đợi ta vào đây còn gì." Lý Nguyên Thanh hùng hồn giải thích, dù sao thì hắn vẫn nghĩ như thế.

Lý Nguyên Thanh cười hì hì: "Không phải nàng mời ta tới sao?"

Liễu Phán Nhi ngẩn tò te, bu môi hừ một tiếng: "Da mặt chàng cũng dày thật đấy, tự mò đến đây rồi còn nói là do ta mời, chỉ biết trả treo là giỏi."

Trong bóng tối, Liễu Phán Nhi nghe tiếng bước chân thì biết người đó chính là Lý Nguyên Thanh. Nàng sợ người khác nghe thấy, bèn thì thâm: "Sao chàng lại tới nữa rồi?"

Đây là đang mời mọc hắn còn gì, nếu không, tại sao không đóng cửa lại chứ?

Liễu Phán Nhi không nói nên lời, vội vàng đưa tay sờ mặt Lý Nguyên Thanh: "Để ta sờ xem mặt của chàng dày thế nào nào? Ta không đóng chặt cửa sổ là vì trong phòng đang đốt lò, lại còn dùng than củi, phải thông gió thông khí, nếu không sẽ trúng độc! Chàng lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng tìm đủ loại lý do để đạt được mục đích, còn tỏ ra cực kỳ hùng hồn đúng lý nữa."

Lý Nguyên Thanh đã cởi quần áo ngoài ra rồi, hắn xốc chăn của Liễu Phán Nhi lên rồi chui vào: “Dù nàng có nói gì thì ta cũng không đi đâu

"Đợi mấy hôm nữa làm lễ thành hôn xong chàng lại qua đây cũng thế thôi mà?" Liễu Phán Nhi cười thâm, nàng ngồi trên giường mà chưa nằm xuống nên cảm thấy hơi lạnh, người nàng cũng run lên.

Lật vòng tay lại, Liễu Phán Nhi bèn nằm xuống khuỷu tay hắn: "Không đắp chăn thì lạnh lắm! Trời không còn sớm nữa rồi, đừng dụ dỗ ta nữa, mau ngủ đi!"

Liễu Phán Nhi tựa vào lông n.g.ự.c ấm áp của Lý Nguyên Thanh, đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c hắn: "Nói chàng trả treo chàng còn không vuil Ta thấy chàng giả Trư Bát Giới phát nghiện rồi, còn nói ta dụ dỗ chàng nữa, rõ ràng là chàng dụ dỗ ta. Cứ phải nhè ban đêm tới làm ấm giường cho ta thôi!"

Lý Nguyên Thanh đặt cằm lên đỉnh đầu Liễu Phán Nhi, nhẹ nhàng cọ xát: "Khó khăn lắm mới được gặp lại nhau, ta chỉ muốn ở bên nàng từng giây từng phút thôi. Ta cô đơn nhung nhớ nàng giữa đêm, nàng không thương ta sao?"

Liễu Phán Nhi cười thầm, ai nỡ bỏ qua sắc đẹp trước mắt như thế này.

Nếu trong lòng cô cũng thật sự khao khát thì cứ nghe theo tiếng gọi của con tim vậy, không cần ngại ngùng nữa.

Hắn vốn không từ chối được cơ thể mềm mại đang nằm sát bên mình lúc này, hơn nữa chủ nhân của cơ thể đó lại là người mà hắn yêu.

Liễu Phán Nhi cười phơi phới, hai tay nhanh chóng lướt đi trên quần áo của Lý Nguyên Thanh, những ngón tay có vết chai thô ráp lướt qua trên da thịt, để lại sự vui sướng khoan khoái.

Liễu Phán Nhi thở dốc, nàng đảo mắt, khẽ than thở: "Giờ mới nhớ là chưa thành thân thì có phải muộn rồi không? Câm miệng, từ giờ chàng phải nghe tai”

Tới thời khắc mấu chốt này, Lý Nguyên Thanh lại đột nhiên trở nên nhút nhát.

Lý Nguyên Thanh bị nàng đè lên, thân thể ngày càng khô nóng, cực kỳ căng thẳng: "Còn... còn chưa thành thân đâu đấy!"

Lý Nguyên Thanh còn muốn nói chuyện thì đã bị Liễu Phán Nhi hôn lên.

Liễu Phán Nhi xoay người ngồi lên người Lý Nguyên Thanh: "Nào, để tiểu muội muội thương chàng!"

Lý Nguyên Thanh hôn lên trán Liễu Phán Nhi một cái rồi mới rời giường.

Mồ hôi rơi xuống cơ thể, tưới nhuần đóa hoa yêu kiều đó, tỏa hương thơm ngọt ngào như giọt sương sớm trên đóa Mẫu Đơn....

Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy đã vọng lại từ bên ngoài.

Giờ phút này, cơ thể trẻ trung đã lâu không gặp ấy giống như một đóa hoa ngũ sắc rực rỡ đang nhiệt tình nở rộ.

Lý Nguyên Thanh nhìn hành động ngây thơ của Liễu Phán Nhi, vừa mặc quần áo vừa khế cười.

Khi Lý Nguyên Thanh hôn nàng, nàng liên tục chui vào trong chăn để trốn tránh.

Nàng còn muốn ngủ tiếp cơi

Tối qua Liễu Phán Nhi là châm lửa ở khắp nơi, cuối cùng người dập lửa lại là Lý Nguyên Thanh, Liễu Phán Nhi cũng mệt mỏi cực kỳ.

Lúc này, hắn mới mở cửa đi ra ngoài một cách quang minh chính đại.

Dù cố tỏ ra vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng như thế, nhưng khi nhìn thấy Lưu thị đi ra từ nhà chính, hắn lại chợt đỏ mặt, cũng không chào hỏi Tiểu Hoa tỷ câu nào mà vội vàng chạy ra khỏi cửa, bắt đầu luyện tập buổi sáng.

Lưu thị bắt lên hai con cá trích mập để nấu canh cá trích cho Liễu Phán Nhi.

Trong phòng bếp có một lu nước, trong lu có thả cá.

Lưu thị che miệng cười, hôm qua nàng ấy nấu canh gà mái, Liễu muội muội ghét đồ ăn dâu mỡ nên không ăn được bao nhiêu, vậy nên sáng hôm nay nàng ấy bèn nấu canh cá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play